Mộc Vãn không muốn để em gái Tuyết Thu nhìn thấy anh cả anh ngủ ở nơi này, nghĩ mà mặt xấu hổ, vì thế rón ra rón rén xuống giường, mặc váy áo vào.
Trong phòng, Lăng Tuyết Thu đã ngồi ở trước bàn uống nước, hàng mày lá liễu nhướn lên, trong mắt toàn là vui sướng.
“Chị đã sớm nói với em rồi, vui không lộ vẻ mặt ra, xem ra em đã quên.
” Tiếng Mộc Vãn truyền đến, Lăng Tuyết Thu lập tức từ đứng bật dậy từ trên ghế, chạy tới ôm cánh tay của cô khanh khách cười.
“Chị dâu, em tới cảm ơn chị riêng.
”“Cảm ơn chị cái gì?”“Bà nội đã không đề cập tới chuyện gả em cho Mộc Trưởng công tử, em đoán, nhất định là chị dâu nói gì đó trước mặt Mộc Trưởng công tử.
”Mộc Vãn thật ra chưa nói cái gì, chỉ gián tiếp chỉ ra cái lợi cái hại trong mối quan hệ với Mộc Văn Vũ, nhưng anh ấy lớn như vậy vẫn là thiếu niên nhiệt huyết cứng cỏi, lúc đó anh ấy nghe xong lời cô nói không có phản ứng, lúc sau không biết có thể nghĩ thông không.
Tuyết Thu đúng là cô bé ở tướng mạo với tính cách đều tương đối nhẹ nhàng, hơn nữa lại có bối cảnh gia đình phong phú như nhà họ Lăng, từ khi vừa sinh ra đã bị rất nhiều đại quan quý nhân tranh nhau lấy lòng nhớ thương, đều ước gì cưới cô ấy về làm vợ, Mộc Văn Vũ coi trọng cô ấy cũng có tình có lý.
Nhưng Mộc Vãn thực sự đoán không ra lão thái thái, theo lý thuyết đây là mối duyên mười phân vẹn mười, nhà họ Lăng với nhà họ Mộc đều hẳn nên thấy vui mừng.
Mộc Vãn cười, cũng không phủ nhận, chuyện này cứ như vậy kết thúc cũng coi như hoàn mỹ.
Lăng Tuyết Thu lại kéo cô bí mật nói: “Ngày mai là trung thu, là đại hội ngắm trăng mỗi năm một lần ở Liên Thành, nghe nói còn triển lãm đèn nữa.
”“Em còn có hứng thú với ngắm trăng?”Tuyết Thu không khỏi có chút thẹn thùng, mặt cũng đỏ: “Tưởng Thành hẹn em cùng vượt cầu ngắm trăng.
”Tưởng Thành trong miệng cô ấy không cần đoán, Mộc Vãn cũng biết là người thiếu niên cùng có tình cảm với cô ấy.
Cô liếc mắt nhìn màn giường bên trong