Lăng Tuyết Thu thẳng đến chạng vạng mới bỏ thời gian đi Hoa Quế Uyển của Mộc Vãn, nhưng còn chưa vào cửa đã thấy Thúy Quyên cùng Ánh Xuân đều là vẻ mặt ưu buồn đứng ở phòng khách.
“Chị dâu đâu?”Thấy cô ấy tới, Ánh Xuân vội vàng tiến lên khóc ròng nói: “Cô ba đã tới, Thiếu phu nhân ăn ít quả nho đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cũng không biết là đau nơi nào, trên đầu toát đầy mồ hôi lạnh, hiện tại nhốt mình ở trong phòng.
”“Mời đại phu chưa?”“Thiếu phu nhân không cho mời đại phu, cô ấy nói chính cô ấy là đại phu.
”“Có bệnh thì phải khám, chị dâu thật đúng là tùy hứng.
” Lăng Tuyết Thu nói rồi đi về phía trong gian phòng ngủ, thấy cửa lớn đóng chặt nên gõ: “Chị dâu, em là Tuyết Thu, chị thế nào rồi?”Không lâu, bên trong truyền đến tiếng đồ rơi xuống đất vỡ vụn, Thúy Quyên cùng Ánh Xuân đều sợ tới mức chân tay luống cuống, tưởng là Thiếu phu nhân bệnh lại tăng thêm, đã đau đến chết đi sống lại.
“Chị dâu, em phải đi vào.
” Lăng Tuyết Thu nói, dùng sức đẩy cửa ra.
Ánh Xuân cùng Thúy Quyên bị Mộc Vãn khiển trách cũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ.
Một hồi lâu, Lăng Tuyết Thu mới đi ra, đồng thời che cánh cửa, trầm giọng nói: “Chị dâu bệnh thật sự nặng, còn không dừng ho ra máu, cả người đau nhức khó nhịn, cũng không biết là thứ bệnh độc gì.
”“Vậy làm sao bây giờ?” Ánh Xuân nôn nóng hỏi: “Cô ba nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Thiếu phu nhân.
”“Ôi, tôi cũng muốn chứ, nhưng chị dâu rất ngoan cố, không chịu khám đại phu, trả lại cho tôi một đơn thuốc, nói là dựa theo phương thuốc ở trên bốc thuốc, uống xong sẽ khỏe.
” Lăng Tuyết Thu mở ra trang giấy trong tay nhìn về phía Thúy Quyên, “Thuốc của chị dâu đều là cô đi lấy, bây giờ cũng phiền toái cô đi một chuyến.
”Thúy Quyên vội vàng nói: “Cô ba trừng phạt Thúy Quyên, đây là phận sự Thúy Quyên, em đi làm ngay.
”Thúy Quyên chân trước mới vừa đi, Ánh Xuân đã vội la lên: “Nô tỳ đi nấu chút cháo nóng cho Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân còn chưa ăn bữa tối.
”“Không cần.
”