Không lâu sau, Lăng Tuyết Thu dẫn Xích Nhi đi vào, trên đường đi cô ta còn đang nghi ngờ không biết Tam tiểu thư tìm cô ta vì chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy Quế Hoa Uyển mới thầm giật mình, nhưng cô ta căn bản không đặt Mộc Vãn vào mắt, sao một người ngu xuẩn như cô có thể phát hiện ra việc bọn họ đã làm được, chỉ sợ bây giờ đã nằm trên giường chờ chết rồi.
Lúc Thúy Quyên nói cho cô ta biết Mộc Vãn đau bụng nôn ra máu, cô ta cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, cô ta muốn nghe thấy tin tức Mộc Vãn đã chết, đây mới là kết quả mà bọn họ mong muốn.
Cho đến khi bước vào phòng trong của Quế Hoa Uyển, Xích Nhi làm như không có chuyện gì xảy ra lại thấy Thúy Quyên run lẩy bẩy quỳ dưới đất, Lăng Thận Hành và Mộc Vãn vẫn khỏe mạnh đang ngồi trên ghế.
Cô ta là người thông minh, nếu nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không hiểu điều gì thì quá ngu rồi.
Chân Xích Nhi mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi cô ta tỉnh táo lại, không đợi Mộc Vãn ép hỏi đã nói: “Mọi việc đều do một mình tôi làm, Thiếu soái và Thiếu phu nhân muốn phạt cứ phạt nô tỳ là được.
”Cô ta rất thông minh!Dáng vẻ ôm hết mọi tội lỗi vào người của cô ta khiến Mộc Vãn nghĩ đến Hồng Tụ, lúc trước Đốc quân muốn trị tội cô, dáng vẻ của Hồng Tụ cũng thản nhiên như thế.
Cô không nhịn được than thở một câu: Đều là đầy tớ trung thành, lại theo chủ nhân làm trò gian dối.
“Cô nói mọi việc do một mình cô làm? Vậy số vàng bạc châu báu mà cô cho Thúy Quyên cũng là đồ riêng của cô sao?” Mộc Vãn không nhanh không chậm hỏi: “Tôi đã sớm điều tra phòng thu chi, tiền công mỗi tháng của cô chỉ có ba đồng bạc, còn chiếc vòng tay kia lại hơn một trăm đồng bạc, cộng thêm Thúy Quyên vừa nộp lên khuyên tai và rất nhiều thứ cô cho cô ta, cộng lại cũng nhiều gấp mấy lần ba đồng bạc, dù cô có làm công cả đời ở đây cũng không kiếm được những thứ này, cô định giải thích thế nào?”“Tôi…” Xích Nhi không ngờ Mộc Vãn lại điều tra rõ ràng như vậy, lập