*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*
Giải thích tên chương: tên một loại bánh, hay gọi là bánh nhung đỏ.Edit: Doãn Kiệt
Beta: Doãn Thiên
Một giờ năm phút chiều, cơn mưa giăng đầy trời Hàng Châu rốt cuộc cũng bắt đầu tạnh dần. Đường lớn bị nước mưa gột rửa, nước vẫn còn đọng trên mặt đường. Một chiếc Audi màu trắng lướt qua bùn đất, chậm rãi tiến vào hầm để xe khách sạn Kalman.
Trong hầm để xe có thể thấy được phần lớn là các loại xe giá trị xa xỉ. Chiếc Audi lướt qua những hàng xe khác một cách khí phách. Hứa Kha tháo kính mát, ném lên ghế phụ, cô bắt đầu tìm chỗ đậu xe.
Có lẽ là do ngày nghỉ nên hôm nay bãi đỗ xe rất đông. Vì vậy Hứa Kha chỉ có thể tiếp tục lái xe về phía trước, cho tới khi đến gần phía trong cùng mới tìm được một chỗ trống.
"Ở đây có chỗ trống thì không đỗ, cả đám đều chen ra phía ngoài, bị tật gì không biết." Cô vừa nói một cách ghét bỏ vừa đánh tay lái thong thả quay xe.
Hứa Kha không có nhiều kinh nghiệm lái xe lắm, nên mặc dù là đỗ vào chỗ trống nhưng cô vẫn lái rất gian nan.
Rốt cuộc cũng lùi được vào, sau khi tắt máy, cô lấy son môi và phấn từ trong túi xách cạnh ghế lái ra. Khi mờ hộp phấn ra, trên gương nhỏ xuất hiện một nửa gưởng mặt được trang điểm kỹ càng, làn da hoản hảo không tì vết. Sống mũi cao, thẳng tắp và đôi môi thoa son màu sữa...
Cả khuôn mặt đều là vẻ trang nhã thùy mị. Chỉ là khi nhích gương lên phía trên một chút, đôi mắt màu hổ phách đã phá hủy cả phần thùy mị này. Đôi mắt kia vừa sắc bén vừa kiêu ngạo. Khi ánh mắt ấy nhìn về một phương, nó không hề có sự ấm áp, chỉ toàn là kiêu ngạo.
Là đôi mắt hận đời trời sinh.
Cô lại tô thêm một lớp son môi, có điều màu trà sữa là màu son nude, có tô thêm thế nào cũng nhìn không rõ ràng mấy. Hứa kha nhíu mày, nghĩ xem có nên đổi hẳn một màu khác hay không, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động để một bên lại vang lên.
Cô thờ ơ nghe máy: "Gì."
"Hứa Kha, bắt đầu phỏng vấn chưa?"
Hứa Kha cầm gương tỉ mỉ soi lớp trang điểm nhưng cũng không quên trào phúng người bên kia điện thoại: "Thẩm Lâm Sương, mày tỉnh ngủ chưa? Tao đã nói với mày hơn trăm lần rồi, là một rưỡi bắt đầu. Mày nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi."
Bên kia điện thoại rõ ràng đã sớm quen với giọng điệu của cô, cười khì khì nói: "Vâng vâng, tao quên mất. Cái gì ấy nhỉ, hôm nay mày lái xe không có vấn đề gì chứ?"
Hứa Kha: "Không có việc gì, nếu biết trước hôm nay mà mưa thì tao còn lâu mới mang xe đi rửa trước… Này, xe của mày bao lâu không rửa rồi hả? Sáng nay lúc tao khởi động suýt chút nữa xem cái xe này là đồ chơi mày mới đào từ hố lên."
"Có xe lái là tốt rồi, mày cũng đừng càm rà càm ràm." Thẩm Lâm Sương nói, "Nhớ đừng đâm hỏng đấy, nếu không anh tao đi công tác về nhất định sẽ mắng tao lái xe lung tung."
"Ờ."
Đâm hỏng? Ở cái bãi đỗ xe này cô nào có gan đâm vào đâu. Chỉ cần nhỡ tay đụng vào một cái xe thôi cũng đều sẽ phải đến ốm mẹ nó rồi.
Thẩm Lâm Sương ở bên kia còn cằn nhằn liên miên một tràng, Hứa Kha cũng không để ý lắm, cô cầm lấy túi xách, xuống xe.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen lái qua phía trước. Hứa Kha vốn không thèm để ý, nhưng Bentley lại đột nhiên thong thả dừng trước mặt cô.
Hứa Kha dừng lại, nói với người bên kia điện thoại: "Không nói nữa, tao lên trước đã."
Thẩm Lâm Sương: "Được, mày nhất định phải cố lên nha."
"Ừ." Hứa Kha cúp điện thoại, nghi hoặc nhìn chiếc xe trước mặt. Mấy giây sau, một người đàn ông mặc tây trang từ ghế lái của Bentley đi xuống.
"Xin chào tiểu thư." Người này dừng lại trước mặt cô.
Hứa Kha cất di động, ngước mắt nhìn anh ta: "Có chuyện gì sao?"
Giọng điệu của Tây Trang* thật ra rất lễ độ, chỉ là lời nói lại làm cho người ta cực kỳ khó chịu: "Tiểu thư, phiền cô tránh xe ra."
*Lúc này Hứa Kha lấy việc người này mặc tây trang để gọi tên luôn nên mình viết hoa.
Hứa Kha: "???"
Tây Trang làm như không thấy sắc mặt của cô, chỉ kiên trì nói: "Thật ngại quá, phiền cô tránh xe ra."
Hứa Kha nhướn nhướn mày, một ngọn lửa không tưởng xông thẳng lên não lại bị cô kiềm chế đè xuống. Có điều cô đè không được tốt lắm, cho nên lúc nói chuyện giọng điệu lộ ra vẻ điêu ngoa rõ ràng: "Anh không bị gì chứ, tôi vất vả lắm mới tìm được một chỗ đỗ, lại vất vả lắm mớ lái xe đỗ vào được, anh bảo tôi lại đi lái xe ra?"
Tây Trang há hốc miệng: "Tiểu thư..."
"Bên cạnh còn có chỗ đỗ xe khác, không nhìn thấy à?"
Tây Trang nhìn thoáng qua ghế sau xe Bentley, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử.
Hứa Kha nhìn theo tầm mắt của anh ta, cửa sau xe hạ một phần ba, có thể thấy một người đang ngồi chỗ đó.
Được rồi, Tây Trang chỉ là lái xe, chính chủ ngang ngược ngồi kia cơ.
Hứa Kha thu lại ánh mắt: "Tiên sinh, cho dù là ai cũng không thể ngang ngược như vậy, anh nói có đúng không?"
Tây Trang giật giật khóe miệng: "Không phải… Tiểu thư, phía trong này là chỗ đỗ xe của nhân viên, cô …"
Chỗ đỗ xe nhân viên?
Hứa Kha giật mình, vừa rồi đi tìm chỗ đậu xe cô cũng không phát hiện bên trong có ghi chú đây là chỗ đậu xe nhân viên.
Thảo nào bên trong ít xe hơn…
Hứa Kha "ớ" một tiếng, nét mặt vẫn không đổi: "Tôi biết chứ, tôi là nhân viên ở đây."
Tây Trang: "Cô là nhân viên ở đây?"
"Phải."
"Vậy sợ là cô chưa đọc quy định của nhân viên trong công ty rồi…"
"Anh…"
Hứa Kha đang định nói gì đó, đột nhiên phát hiện cửa xe phía sau Tây Trang hạ xuống. Tiếng cửa trượt rất nhỏ, nhưng cô vẫn theo bản năng quay đầu nhìn.
Cửa sổ xe hạ xuống hết, người ngồi trong xe liếc mắt nhìn ra.
Từ ánh mắt đầu tiên, cô chỉ có thể chú ý tới đôi mắt đen láy kia. Đó là một đôi mắt rất đẹp, từ đồng tử đến đuôi mắt vô cùng rõ nét, mi mục như họa*, rất hấp dẫn tầm mắt người khác.
*mi - lông mày, mục - mắt, mi mục chỉ hình dáng khuôn mặt nói chung-> túm váy lại là thằng này đẹp như tranh. (trích nguyên phần chú thích bù của thằng edit=))
Nhưng cũng có thể dễ dàng thấy được sự lạnh lùng và khô khan trong đôi mắt của hắn. Chỉ cần hắn liếc mắt một cái, cả người lập tức toát lên vẻ uy phong, người khác nhìn thấy đều tự giác rút lui.
Hứa Kha sửng sốt vài giây, cũng cùng người trong xe nhìn nhau vài giây.
"…"
"Phương Ngạn." Người đàn ông trong xe mặt không biểu tình mở miệng.
Mà Tây Trang nghe được âm thanh này ngay lập tức quay đầu lại, cung cung kính kính đứng ở bên cạnh.
"Đỗ chỗ khác."
"Vâng."
Nhận được chỉ thị, người đàn ông mặc tây trang tên Phương Ngạn liền...ngay cả mắt cũng không thèm nhìn cô thêm lấy một cái. Anh ta nhanh chóng trở lại ghế lái, dừng xe tại một chỗ đậu cách đó không xa.
Hứa Kha vẫn đứng ở chỗ cũ, cho nên cô thấy được sau khi xe dừng hẳn lại, người đàn ông ngồi phía sau xe đi xuống. Hắn rất cao, vẻ mặt lạnh nhạt, âu phục không một nếp nhăn. Khi đứng ở đó, cả người hắn hiện rõ lên hai chữ cao quý.
Hắn rời đi rất nhanh. Chờ cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, Hứa Kha mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Cô nhìn bé Audi thảm thương đằng sau mình, tự trào phúng về hồi ức: "Haizz, trước đây tao cũng có xe kia."
**
Chuyện ở bãi đỗ xe chỉ là một đoạn nhạc đệm, Hứa Kha vào thang máy của khách sạn liền quẳng chuyện này ra sau đầu.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng hai mươi tám của khách sạn. Tầng này là một nhà hàng: Nhà hàng năm sao Kalman.
Đây cũng là một trong những nhà hàng nổi danh nhất. Có thể tới đây ăn cơm chính là dạng không giàu thì sang. Đương nhiên, người bình thường cũng có thể tới sau khi đặt hẹn trước, nhưng khi ấy phải rút cạn máu trong ví tiền một phen.
Nhà hàng này cũng mới khai trương có hai năm, cho nên người vừa về nước như Hứa Kha là lần đầu tiên đến. Nhưng
mà lúc này cô cũng không phải đến làm khách, mà là muốn tham gia vòng thứ hai buổi tuyển chọn làm đầu bếp điểm tâm ngọt của Kalman.
Vòng thứ nhất tuyển đầu bếp điểm tâm ngọt sàng chọn lý lịch sơ lược và trù nghệ ở một chỗ. Lúc đó đã có một nhóm lớn đầu bếp điểm tâm ngọt bị loại thẳng, vào vòng thứ hai chỉ còn năm người.
Hai nam ba nữ, Hứa Kha được người dẫn tới khu chuẩn bị. Ở đó, cô đã chạm mặt với bốn người khác.
"Hứa Kha? Em tên là Hứa Kha đúng không?" Lúc này, một người đàn ông trong đó hô lên.
Hứa Kha ngước mắt nhìn hắn một cái, người nào đây, quen hả?
"Chúng ta đã gặp nhau ở vòng thứ nhất rồi, lúc đó còn chung một tổ đấy." Người đàn ông quen thuộc vỗ bả vai của cô một cái, "Ây, sao em lại có thể quên tôi đây được chứ?"
Anh có cái gì đáng để nhớ hả.
Hứa Kha trưng ra dáng vẻ tươi cười, ý cười giả dối đã hòa tan vẻ lạnh lùng trên mặt: "A, nhớ rồi, chúng ta từng thi chung một tổ."
"Đúng, đúng, đúng." Người đàn ông thấy cô có ấn tượng với mình thì cực kỳ vui vẻ, "Thật tốt quá, tôi cho rằng lần này không gặp được em nữa chứ."
Hứa Kha tiếp tục cười: "Đúng vậy."
"Lần này hình như chỉ chọn ba người, tôi hơi lo lắng nha…"
Hứa Kha đứng im cười, cô đứng một bên cho có lệ, miệng không hé ra.
Chỉ là gã này cực kỳ giỏi tự quen thân. Hắn đứng ở bên cạnh tỏ vẻ bản thân dành một tình yêu nhiệt tình với nấu nướng như thế nào, phải nói là vô cùng sinh động. Theo đó là vẻ mặt uể oải nếu vạn nhất không được chọn.
"Ây, em có phải cũng rất lo lắng không?" Cuối cùng, người đàn ông kia tổng kết lại hỏi một câu.
Hứa Kha dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tôi à? Không lo lắng"
"Vì sao?"
Hứa Kha giật giật khóe môi, vẻ mặt thoạt nhìn có chút hung ác: "Bởi vì tôi chắc chắn mình sẽ không bị loại."
Nhất thời, không khí trong phòng đều căng thẳng hơn vài phần.
Người đàn ông nghẹn lời. Hắn nhìn cô nửa ngày cũng nói không ra lời, mà ba người khác đợi bên cạnh cũng nhìn về phía Hứa Kha, ánh mắt của họ đều khác nhau.
"Chef đến rồi, mấy người có thể thay quần áo trước." Đúng lúc này, một người mặc quần áo lao động đi vào, đã phá vỡ cục diện bế tắc ở nơi này.
Hứa Kha đối với tình cảnh nhạt nhẽo này không có nửa điểm hứng thú. Cô cười nhàn nhạt, dẫn đầu đứng lên đi về phía nhân viên công tác. Mấy người còn lại nhìn nhau, sau đó cũng lác đác đứng dậy.
"Hừ… Người này có cần tự tin như vậy không." Cô gái đi cuối hàng khinh bỉ.
Một... cô gái khác nói tiếp: "Tự tin cũng tốt mà."
"Kể cả có tự tin thì cũng không cần phải nói ra như thế chứ, làm cho tớ muốn trợn trắng mắt ra."
"Có lẽ tính tình người ta tương đối thẳng thắn…"
"Ha, đến lúc đó bị loại thì dễ coi như."
"Cô ấy hình như rất lợi hại. Tớ nghe nói cô ấy đi du học ở Pháp, sau đó còn công tác hơn một năm tại một nhà hàng đẳng cấp của Pháp đấy."
"Thế thì sao, mấy người chúng ta có người nào sơ lược lí lịch đơn giản à? "
**
Đổi trang phục đầu bếp xong, năm người đi vào phòng bếp của Kalman, gặp bếp trưởng.
Bếp trưởng là người Pháp, nhưng nói tiếng Trung vô cùng lưu loát.
"Gọi tôi là Brice được rồi. Tiếp theo tôi nói đơn giản hai câu."
"Vâng."
"Nhìn kỹ nhé. Trước mặt mấy người là tất cả nguyên liệu nấu ăn cần dùng lần này. Nguyên liệu chủ đề là Cheese (phô mai), về phần làm món gì thì mấy người tự chọn." Brice nói: "Thời gian là ba tiếng, đến giờ tôi sẽ đến nghiệm thu. Thực lực của mấy người không tồi, nhưng có thể ở lại đây hay không phải xem lần này mấy người có thể nắm chặt cơ hội được hay không."
Vẻ mặt mọi người đều nghiêm cẩn.
"Bắt đầu đi."
Mệnh lệnh vừa vang lên một tiếng, có người hành động, có người suy tư.
Hứa Kha đứng trước vị trí của mình, cô quên đi thời gian, bắt tay vào làm.
Nếu là món điểm tâm ngọt liên quan đến phô mai, vậy thì làm bánh ngọt soufflé cheese đi. Riêng khoản bánh gato là một trong những chuyên môn cô đã từng làm tại nhà hàng Pháp, cho nên trình độ chuyên môn tuyệt đối không cần lo lắng.
Hơn nữa soufflé cheese thực chất là rất mềm mại, vị dịu nhẹ. Cho dù mấy vị khách cảm thấy phô mai có chút ngấy thì cũng có thể hưởng thụ mà không cần lo lắng.
Trong hoàn cảnh tranh tài như thế này, thời gian ba tiếng thật sự rất ngắn.
Hứa Kha toàn tâm toàn ý tiến vào thế giới bánh ngọt. Thân bánh mềm xốp, bơ, lòng trắng trứng, đường mịn… Cô chế biến từng thứ, từng thứ một, thời gian chuẩn xác mà lại thích hợp.
Khi công cụ tính thời gian phía trên kêu “Đinh” một tiếng, năm người tự giác dừng tay, để tác phẩm của mình hiện ra dưới ánh đèn sáng ngời của phòng bếp.
Brice đi ở phía trước một vòng, ra lệnh cho mấy người bên dưới mang tác phẩm của từng người bưng ra ngoài.
"Mấy người cũng đi ra cùng tôi đi."
Hứa Kha vốn cho là năm người họ đi hay ở là do một mình bếp trưởng quyết định, lại không nghĩ đến khi ra tới nơi liền thấy cạnh bàn ăn còn có bốn người. Trong đó ba người cũng giống bếp trưởng, mặc đồ làm bếp, nhưng cái người ngồi chính giữa kia…
Người đàn ông ngồi ghế sau xe Bentley tại bãi đỗ xe?
Khóe mắt Hứa Kha hơi nhướn lên, vừa lúc cùng ánh mắt bình tĩnh như nước của hắn đối mặt. Sau khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, hắn nhẹ nhàng rời tầm nhìn đi, dường như không chút để ý đến cô.
Nhưng trong lòng Hứa Kha vẫn nảy sinh một chút bất an. Hắn ngồi ở vị trí trung tâm nhất, cũng rõ ràng không phải là đầu bếp.
Không phải đầu bếp lại có thể làm người bình xét, vậy chỉ có thể là quản lý hoặc có lẽ là nhân vật lớn như ông chủ.
Không xong rồi, sớm biết hắn là người của nhà hàng thì cô sẽ không ở bãi đỗ xe mà "tạo nghiệt". Hiện tại thì tốt rồi, cô ở trước mặt nhân viên nói dối mình là nhân viên, nói dối là nhân viên cũng thôi đi, lại còn chiếm chỗ đỗ xe của người ta.
Hứa Kha âm thầm hít sâu, loại tình huống này, dường như cô…
Chỉ có thể mong đợi hắn không so đo.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (Thằng edit lọc bớt mấy lời cảm ơn rồi!)
Nữ chính tính tình tra, không phải thứ tốt đẹp.