*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối tuần, Thẩm Lâm Sương nằm ườn trên sô pha nhà Hứa Kha, nhìn Hứa Kha ngồi trang điểm ở bên cạnh.
"Nhà hàng bọn mày có phải bận quá không. Hôm nay không phải ngày nghỉ của mày à, sao còn phải đi?"
Hứa Kha lôi bút kẻ mắt ra, vừa vẽ vừa nói: "Buổi tối khách sạn có tiệc, cấp trên bảo đi mày dám không đi à?"
"Hứ, mày càng ngày càng phục tùng mệnh lệnh nha. Tao nhớ lần đầu gặp mày ở Pháp, mày còn cực kỳ ờ… kiệt ngạo bất tuân*?"
*Kiệt ngạo bất tuân: Anh chỉ muốn nói là tên anh kìa! Khụ! Chính đề.
Kiệt ngạo bất tuân – Kiệt ngao bất tuần: Xuất phát từ điển tích con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người kiêu ngạo quật cường như ngựa khó thuần, độc lập tự cường, không kiềm chế được. ‘Kiệt’ trong vua Kiệt, sau còn có nghĩa là tài giỏi, kiệt xuất; ‘ngạo’ – ‘ngao’ là ngựa chưa thuần, hung hăng, sau còn có nghĩa là kiêu ngạo; ‘bất tuần’ là không khuất phục, không kiềm chế được. (nguồn: lụm lặt)
Hứa Kha nhìn cô một cái, cười khẩy: "Đấy là mày chưa gặp tao trước đấy thôi, xíu trình độ này cũng đáng để mày lấy ra nói á?"
"Tao tò mò lắm, con gái của Hứa Giang Viễn nha, cả người dát vàng nha… Haizz, nếu sớm biết tao sẽ tới trường mày học ngồi cắm chốt, quen mày sớm một chút."
"Không thực tế."
"Hả? Sao lại không thực tế, bọn mình ở cùng một thành phố mà."
"Cùng một con phố cũng không thực tế." Hứa Kha vẽ mắt xong lại cầm lấy son môi, hời hợt nói, "Lúc ấy mà mày muốn quen biết tao? Nhà mày có trúng xổ số độc đắc không?"
"Đệch…" Thẩm Lâm Sương giơ một chân đạp cô, "Con mẹ nó mày là Ngọc Hoàng đại đế à, làm quen còn phải đi nhận số xếp hàng?"
Hứa Kha cười khanh khách, vẻ mặt vẫn luôn cao ngạo lúc này cũng trở nên sinh động: "Chú ý giới tính, thế nào cũng phải là Tây Vương Mẫu chứ."
Thẩm Lâm Sương: "Ô! Cho nên bây giờ mày là bị rút gân lọc xương ném xuống nhân gian ha!"
Hứa Kha nắm cổ chân cô ném xuống đất: "Đúng thế! Hổ lạc Bình Dương bị chó khinh!"
"Mắng ai là chó hả?! A a a… buông tay ra buông tay ra! Tao phải đánh mày!"
"Đừng làm loạn, tao còn trang điểm này."
"Rốt cuộc là ai làm loạn hả Tây Vương Mẫu?!"
***
Hôm nay là yến tiệc của tập đoàn Bách Hàm, địa điểm là phòng tiệc của khách sạn Kalman. Đồ ăn, đồ uống tất nhiên là do các đầu bếp của nhà hàng Kalman chuẩn bị.
Người đến bữa tiệc này không giàu thì sang, đều là những người trên người, cho nên đồ cần chuẩn bị không thể qua loa dù chỉ một chút.
Hứa Kha đến nhà hàng liền cùng một đám đồng nghiệp vùi đầu vào chuẩn bị dạ tiệc. Tám giờ tối, điểm tâm ngọt và rượu đều được sắp xếp chuẩn bị. Tám rưỡi, khách khứa theo nhau tới.
Tiêu Kỳ làm chủ nhà đương nhiên là đến đúng giờ. Lúc Hứa Kha vào khu đồ ngọt kiểm tra thì thấy Tiêu Kỳ bị vây quanh, đi ra từ trong sảnh.
Anh mặc một bộ âu phục đen, thân hình thon dài, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Anh đứng giữa một đám khách, hiển nhiên để rõ tuổi trẻ, nhưng về mặt khí chất lại không có bất kỳ người nào có thể áp đảo. Người đàn ông này đơn giản chính là tiêu điểm.
Hứa Kha lúc này không thể không thừa nhận, người như Tiêu Kỳ có lực hấp dẫn trí mạng với phụ nữ.
Anh kiêu ngạo nhưng không phù phiếm. Anh khôi ngô, mà lại trầm ổn khiêm tốn. Anh giàu có, nhưng vẫn bừng bừng dã tâm. Anh quá nguy hiểm, nhưng lại khiến đám phụ nữ nảy sinh dục vọng chinh phục.
***
Loại tiệc rượu này đơn giản là ăn uống linh đình, thăm hỏi làm ăn. Hứa Kha thường xuyên đến khu điểm tâm ngọt kiểm tra, mỗi lần quay về đều thấy Tiêu Kỳ ở giữa đám người trò chuyện vui vẻ. Lúc này anh không trưng cái vẻ mặt thối kia ra, ngược lại càng có vẻ thân thiết như là đã vào trạng thái người làm ăn.
"Tiểu thư là đầu bếp ở đây sao?" Bỗng nhiên, tiếng của một người đàn ông truyền tới từ bên cạnh.
Hứa Kha thu ánh mắt đang nhìn Tiêu Kỳ lại liền thấy một người đàn ông đứng bên cạnh. Anh ta có lẽ cỡ ba bốn mươi tuổi, đầu hơi hói, bụng hơi hở ra dưới lớp áo sơ mi. Mặc dù ăn mặc gọn gàng, nhưng không khó phát hiện bên trong toàn mỡ.
Hứa Kha khách khí gật đầu: "Chào anh, tôi là đầu bếp món ngọt ở đây."
Ánh mắt người đàn ông kia xẹt qua bảng tên trên ngực cô: "Hứa Kha?"
Hứa Kha gật đầu: "Vâng, tiên sinh có hài lòng với điểm tâm tối nay không ạ?"
Người đàn ông cười cười, ánh mắt trần trụi: "Hài lòng, vô cùng hài lòng. Tôi còn đang thắc mắc không biết đầu bếp như thế nào mới có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy, thì ra còn là một đại mỹ nữ."
Hứa Kha nhếch miệng, không tiếp lời.
Người đàn ông: "Tôi là Triệu Chấn Vũ, không biết có thể vinh hạnh làm quen với tiểu thư Hứa một chút không?"
"Việc này…"
"Tổng giám đốc Triệu." Đột nhiên, một giọng nói vang lên làm ánh mắt của hai người đều bị hút qua đó. Vừa nhìn liền thấy Tiêu Kỳ cùng một người phụ nữ đang đi tới, người phụ nữ này Hứa Kha biết, là Lữ Tịnh Vãn, gần đây nổi lên nhờ vai nữ phụ trong một bộ phim truyền hình.
Hứa Kha nhìn hai người đến gần. Tiêu Kỳ cũng mang ý cười bắt tay với Triệu Chấn Vũ: "Tôi đang tự hỏi sao lại không nhìn thấy tổng giám đốc Triệu, thì ra là anh trốn ở đây ăn sao."
"Không phải tôi trốn, là tôi bị hấp dẫn tới." Triệu Chấn Vũ cao giọng cười, "Không nghĩ tới chỗ này của tổng giám đốc Tiêu lại ngọa hổ tàng long*, ngay cả một đầu bếp món ngọt nhỏ cũng khuynh quốc khuynh thành* như vậy."
*Ngọa hổ tàng long: Ngọa là nằm, tàng là ẩn dấu. Chỉ khả năng lớn đang ẩn tàng, sẵn sàng bộc lộ bất cứ lúc nào như hổ nằm rình mồi, rồng ẩn mình chờ thời cơ. Ngoài ra, ‘Ngọa hổ tàng long’ là tên một bộ phim cực kỳ nổi tiếng dựa trên tiểu thuyết võ hiệp nữa, mọi người có thể tìm xem thử.
*Khuynh quốc khuynh thành: Đổ thành mất nước
=)). Khụ! Nghiêm túc.
‘Khuynh quốc khuynh thành’ là thành ngữ chỉ sắc đẹp tuyệt trần của người con gái, xuất phát từ bài ‘Giai nhân ca’. Sách ‘Hán thư’ phần ‘Lý phu nhân truyện’ chép rằng, Hán Vũ Đế nghe Lý Diên Niên hát bài này, hỏi rằng thiên hạ có người đẹp như vậy sao. Lý Diên Niên liền tiến cử em gái của mình, sau bà thành phu nhân, rồi lên làm hoàng hậu. Sau ‘Nhạc phủ thi tập’ xếp bài này vào ‘Tạp ca dao’ với tên ‘Lý Diên Niên ca’. Nguyên văn:
‘Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
Tạm dịch:
Phương Bắc có giai nhân,
Cả thế gian đẹp nhất.
Ngoái trông liền nghiêng thành,
Lại nhìn liền mất nước.
Cho dù đổ thành hay vong quốc,
Chẳng bằng khó gặp lại giai nhân.
(Trước nghe cổ phong có bài có câu này, điển tích cũng rất cảm động nhưng k nhớ ra. Khi nào Ngạo nhớ sẽ note cho mọi người nghe.)
Tiêu Kỳ hờ hững liếc nhìn Hứa Kha: "Anh nói đùa rồi."
Triệu Chấn Vũ: "Sao lại nói đùa, tôi rất nghiêm túc."
Nói xong, Triệu Chấn Vũ nhìn sang Hứa Kha: "Vừa rồi tôi còn nói muốn làm quen với tiểu thư Hứa."
Gã này đến câu đầu bếp à? Đây là tán gái hay là muốn cạnh tranh làm ăn.
Hứa Kha trợn tròn mắt. Người như thế, đoán chừng là cảm thấy Tiêu Kỳ sẽ nguyện ý hạ thấp thân phận, đến dụ dỗ, cưng chiều anh ta, phải vô cùng vui sướng, trông mong mà phục tùng.
Triệu Chấn Vũ: "Tiểu thư Hứa, không biết có thể xin số của em không?"
Hứa Kha mặc đồng phục, tay cầm kẹp gắp bánh ngọt nhưng khí thế của cô so với ba vị nam nữ mặc lễ phục trước mặt không thua kém chút nào. Cô nhìn Tiêu Kỳ, ủ rũ nói: "Cái này nên hỏi tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi. Anh cũng biết, tôi là nhân viên, bây giờ đang là thời gian làm việc, tôi không dám lỗ mãng."
Triệu Chấn Vũ chỉ cảm thấy cô đang nói đùa, vì vậy cười nhìn Tiêu Kỳ: "Đúng vậy đúng vậy, còn cần tổng giám đốc Tiêu của chúng ta cho phép. Tổng giám đốc Tiêu, anh nói một lời đi nào."
Đèn thủy tinh lớn trên mái vòm chiếu sáng khắp bốn phía, hương rượu rất thuần, âm nhạc du dương, tinh tế, tỉ mỉ, nhuộm ra vẻ đẹp sang quý hào nhoáng. Trong không khí xa xỉ, hoa lệ ấy, hai người lẳng lặng liếc mắt nhìn nhau.
Trên mặt anh vẫn còn ý cười, chỉ là không tới đáy mắt, cho nên ánh mắt có vẻ hơi lạnh lẽo.
"Tổng giám đốc Triệu muốn, làm sao lại có người không cho chứ?" Tiêu Kỳ tay trái ôm người đẹp, tay phải bưng rượu ngon nhìn Hứa Kha, trong mắt đều lạnh lùng như gian thương, "Người thích tiểu thư Hứa nhiều lắm, việc này tôi không xen vào đâu."
Triệu Chấn Vũ: "Ha ha ha, lời này thật có lý. Tiểu thư Hứa xuất sắc như vậy nhất định có rất nhiều người quan tâm, tiểu thư Hứa, không biết tôi có vinh hạnh này không?"
Ánh mắt Hứa Kha lóe lên tia châm chọc, nhưng bị mi mắt hơi rũ xuống che khuất: "Nếu tổng giám đốc Tiêu cũng nói vậy, tôi cũng không dám không cho."
Cái gì không xen vào, rõ ràng là không muốn quản, sợ đắc tội với người ta đúng không?!
Hứa Kha quay sang cười với Triệu Chấn Vũ: "Tổng giám đốc Triệu, bây giờ tôi đọc liệu anh có thể nhớ kỹ không?"
Lúc Hứa Kha không cười trông vừa thanh lãnh lại kiêu ngạo, ánh mắt thâm trầm, đẹp nhưng không linh động. Cô vừa vô ý cười lên như thế, dưới ánh đèn lộng lẫy, lông mày nhuộm vẻ phong tình, gương mặt như câu mất hồn người ta, đẹp đến mức Triệu Chấn Vũ tuy đã thấy qua không ít mỹ nhân cũng phải sửng sốt một chút: "À, tôi thật sự không nhớ được."
Hứa Kha: "Việc này cũng đơn giản, anh đưa cho tôi một tấm danh thiếp là được rồi."
"Ôi, em xem tôi này, quên mất." Triệu Chấn Vũ lấy danh thiếp trong túi ra: "Đến đây, cho em này."
"Cảm ơn anh, tôi nhất định
sẽ giữ cẩn thận." Hứa Kha tiện tay nhét danh thiếp vào trong túi.
Tiêu Kỳ nhìn bộ dạng phối hợp của Hứa Kha, anh bình tĩnh dời tầm mắt, nhìn ra chỗ khác, "Tổng giảm đốc Triệu, người của Đỗ Dương còn đang chờ, anh có muốn đi gặp họ với tôi một lát không?"
"Được thôi." Triệu Chấn Vũ nói, "Tiểu thư Hứa, liên hệ sau nhé."
"Vâng."
Quỷ mới liên hệ với anh.
Hứa Kha nhìn bóng lưng Tiêu Kỳ, ác ý trong đáy mắt hầu như tràn ra ngoài. Quả nhiên độc nhất là lòng dạ thương nhân, cái gì theo đuổi, cái gì thích, trên thương trường, phụ nữ đối với bọn họ chính là có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
***
Loại tiệc xã giao cao cấp này cũng tương đối tùy ý. Mọi người trò chuyện một chút, sau đó liền thoải mái vui đùa.
"Hứa Kha, lại đây." Quản lý Đỗ Vũ của nhà hàng đi tới.
Hứa Kha đến cạnh ông: "Sao vậy quản lý?"
Đỗ Vũ: "Cô, các cô ra sau bếp đi, không có việc gì thì đừng đi ra."
Hứa Kha bất ngờ: "Sao vậy ạ?"
Đỗ Vũ ho nhẹ, hơi xấu hổ: "Tôi thấy lúc nãy tổng giám đốc Triệu có nói chuyện với cô đúng không?"
Hứa Kha gật đầu.
Đỗ Vũ nhíu mày: "Con gái các cô tránh người này xa một chút, nghe lời."
Uy phong của Đỗ Vũ ở nhà hàng rất cao. Bình thường ông rất quan tâm tới nhân viên bọn họ, mấy người tài giỏi như Hứa Kha thì Đỗ Vũ lại càng chăm sóc hơn.
Hứa Kha thấy vẻ mặt Đỗ Vũ không thích hợp, hỏi: "Tổng giám đốc Triệu thì…"
Đỗ Vũ: "Cô đấy, đừng thấy có vài người trong ngoài giống người lắm, sau lưng còn không biết biến thái đến mức nào. Hừ…vừa rồi không nên để cô ra đây, về đi về đi."
"…"
Sợ là Đỗ Vũ ngại khi có vài thứ không tiện nói thẳng, nhưng Hứa Kha lại bị ông ấy tiết lộ vài thông tin mờ mịt như thế, lại càng làm cô hiếu kỳ muốn chết. Cho nên lúc vào bếp cô làm bộ lơ đãng hỏi mấy người làm ở đây khá lâu.
Không hỏi không biết, vừa hỏi ra tin tức thật là đủ mãnh liệt.
Tổng giám đốc Triệu của doanh nghiệp Triệu gia kia có sở thích cuồng ngược ở một phương diện… Có người nói anh ta đặc biệt thích người đẹp, hoặc lừa hoặc dùng tiền tài dụ dỗ hay dùng thủ đoạn không giống người, nói chung các cô gái bị phá hủy trong tay anh ta không ít! Nhưng hết lần này tới lần khác, bối cảnh và thực lực của anh ta căn bản khiến người ta không nắm bắt được cái gì.
Hứa Kha nghe tám nhảm một hồi, lông tơ trên tay không tự chủ dựng cả lên. Cô không phải chưa từng nghe tin đồn trong giới, chỉ là biến thái như thế là lần đầu nghe được…
Tuy nói giang hồ đồn đại là tam sao thất bản, nhưng cũng đúng tám chín phần mười đi?
Hứa Kha quay lại vị trí làm việc, không chút do dự mang tấm danh thiếp kia ra xé nát.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hứa Kha thay đồng phục ra, trước khi về liền đến toilet của nhà hàng đi vệ sinh.
Toilet nam nữ đối diện nhau, ở cửa ra có một cái gương lớn và một loạt bồn rửa tay.
Tiêu Kỳ đi tới đây thì rút một điếu thuốc ra, nhưng anh còn chưa hút thì cảm thấy dạ dày đau lên từng cơn. Anh cau mày, khoát tay đang cầm thuốc kia lên bồn rửa tay.
Mấy năm gần đây, càng ngày càng nhiều tiệc rượu, tửu lượng của anh cũng càng ngày càng tốt, nhưng không dễ say thì dẫn tới mỗi lần say rượu suy nghĩ vẫn vô cùng rõ ràng, quá rõ ràng… liền sẽ nghĩ tới rất nhiều chuyện mà bình thường không muốn nghĩ tới.
Cho dù là quá khứ yếu ớt ngu dại, hay là hiện tại bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Anh càng ngày càng không giống chính mình lúc ban đầu, cũng càng ngày càng không biết mình đang theo đuổi cái gì. Nhưng anh lại không muốn dừng bước mà tiến tới danh lợi, bởi nếu dừng lại, ang thật sự không biết mình còn muốn làm gì nữa.
Tiêu Kỳ siết chặt điếu thuốc trong tay, mở vòi nước, cảm giác dạ dày lại phát đau.
"Shh…"
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng hít thở, Tiêu Kỳ hơi cúi đầu, khóa lại vòi nước mà mình đã không cẩn thận mở mạnh, nói với người bên cạnh, "Xin lỗi."
Vốn là Hứa Kha vừa từ toilet ra định rửa tay, không nghĩ tới người bên cạnh đột nhiên mở nước rõ mạnh, bắn trúng cô. Vốn cũng không phải chuyện gì, chỉ là sau khi thấy người kia là tên thủ trưởng Tiêu Kỳ khốn nạn, cô đột nhiên cảm thấy rất là có chuyện luôn.
"Tổng giám đốc Tiêu uống nhiều sao? Đang làm gì vậy? Thuốc bị ướt hút ngon hơn à?" Hứa Kha giễu cợt.
Điếu thuốc trên tay Tiêu Kỳ đã thấm ướt, anh nghe được giọng của Hứa Kha thì đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt mơ màng đột nhiên rõ ràng: "Là em."
Hứa Kha: "Không phải tôi thì là ai."
"Em làm gì ở đây?"
Hứa Kha ngạc nhiên: Đến đây đương nhiên là đi toilet rồi. Nếu không thì làm gì? Tổng giám đốc Tiêu không tới mức đến để ăn cơm chứ?"
"…"
Tiêu Kỳ ném thuốc đi, lúc quay người nhìn cô ánh mắt đã trở nên lạnh vô cùng. Nhưng Hứa Kha nửa bước cũng không lùi, cô cười cười, đi ra sau hai bước: "Ngại quá, tổng giám đốc Tiêu, tôi tan làm rồi, anh có việc cứ tiếp tục, tôi đi trước."
Tiêu Kỳ nhìn thẳng cô, không nói gì.
Hứa Kha thấy anh không nhúc nhích, cô rút giấy lau tay, xoay người đi tới hành lang.
***
Tiếng giày cao gót vang nhỏ trên nền gạch men sứ sáng bóng, cô vừa định quẹo ra bỗng nhiên đụng phải một bức tường thịt.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Hứa Kha thấy rõ người tới liền sợ hãi lui một bước, tim cũng đập mạnh một nhịp.
"Tiểu thư Hứa!"
"A… tổng giám đốc Triệu."
"Tôi đang tự hỏi sao lại không tìm thấy em, thì ra em ở đây."
Hứa Kha cười mỉa: "Tôi tan làm rồi."
"Ồ thì ra là thế! Tan tầm thì tốt, tan tầm thì tốt." Triệu Chấn Vũ nói xong liền kéo cô lại, "Vậy tốt lắm, em có thể đi uống một chén với tôi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, tôi có trữ mấy chai rượu ở một chỗ, rất tốt."
Lúc Triệu Chấn Vũ nói chuyện cách cô rất gần. Bởi vì uống nhiều rồi, cả người anh ta thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn, bản tính háo sắc cũng bộc lộ toàn bộ.
Anh ta kéo tay Hứa Kha làm cô đau, cô rút cũng không rút nổi, chỉ có thể đè nén sự tức giận, tránh sang bên cạnh.
"Tiểu thư Hứa, đi thôi, xe ở dưới lầu, tôi để trợ lý lái tới."
"Tổng giám đốc Triệu, tối nay thì thôi đi, anh xem anh uống cũng nhiều rồi…"
Bên người có gió phảng phất qua, một người nghiêng người đi ngang qua, khuôn mặt tuấn tú bất động như núi.
Lạnh lùng lại tàn nhẫn.
Hứa Kha nhìn Tiêu Kỳ làm như không thấy gì mà đi qua, lòng lại gấp thêm tới mấy phần.
Lời quản lý cảnh báo không sai, đồng nghiệp đồn đại cũng đúng tới tám chín phần mười. Không phải cô sợ Triệu Chấn Vũ này, chỉ là không muốn chọc đến phiền toái.
Giai cấp thượng tầng có tiền liền vui vẻ chơi đùa, sẽ không coi người ta là con người.
Nhưng Tiêu Kỳ… có đem người ta xem là con người à?
Ý lạnh trong ngực Hứa Kha càng sâu, cô không trông cậy vào người kia sẽ giúp mình, vì vậy cô dụ dỗ con ma men trước mặt: "Tổng giám đốc Triệu, hôm nay tôi có chút việc, anh xem tôi cũng cầm danh thiếp rồi, ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh có được không?"
Triệu Chấn Vũ cười hèn mọn, một tay nhéo nhẹ lên đùi cô: "Không được đâu, hôm nay tôi không nỡ để em đi."
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Kỳ: Tôi chuẩn bị xong rồi, có người chửi tôi à ^^
Hứa Kha: Tôi!!!