Edit: Doãn Kiệt
Beta: Doãn Thiên
Đêm bắt đầu lên đèn, ánh sáng lấp lánh đã rọi sáng cả con đường.
Trong xe yên tĩnh, Hứa Kha tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc hiện lên vẻ nhẹ nhõm rõ rệt.
Tiêu Kỳ nhìn cô một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: "Biết sợ rồi à?"
Hứa Kha: "Tôi chỉ là không muốn chuốc lấy phiền toái."
"Ừ, cũng phải." Tay Tiêu Kỳ đặt lên cửa sổ xe, thoạt nhìn có vẻ lười nhác, "Em thì biết sợ cái gì chứ… Nhưng mà phiền toái mang tên Triệu Chấn Vũ này vô cùng phiền phức, mấy ngày nay em cũng đã cảm nhận được rồi đấy."
Hứa Kha nghiêng đầu, nhìn Tiêu Kỳ bằng ánh mắt đầy ẩn ý: "Tôi cũng lên xe anh rồi, anh nói xem."
Tiêu Kỳ cười nhạt một tiếng. Ánh sáng mờ bên ngoài cửa sổ xe hắt lên mặt anh, phác lên những đường nét khuôn mặt như tranh như họa.
Hứa Kha hơi khựng lại, di chuyển tầm mắt đi rồi mới nói: "Tổng giám đốc Tiêu, vừa rồi anh nói anh là người nhất ngôn cửu đỉnh, vậy anh giúp tôi đi."
"Xem biểu hiện của em đã."
"… Chứ không phải xem biểu hiện của anh à?"
Tiêu Kỳ: "Em biểu hiện tốt, đương nhiên tôi cũng có thể biểu hiện tốt trước mặt Triệu Chấn Vũ."
Hứa Kha hơi thu biểu cảm lại: "Vậy một lời đã định."
So với loại người không có giới hạn như Triệu Chấn Vũ, Hứa Kha tình nguyện đọ sức với Tiêu Kỳ. Lợi dụng Tiêu Kỳ giải quyết sự dây dưa vô lại của Triệu Chấn Vũ trước, sau đó lại giải quyết Tiêu Kỳ có vẻ dễ dàng hơn nhiều.
Cô biết Tiêu Kỳ cũng không phải dạng người hiền lành, nhưng cô cũng biết con người Tiêu Kỳ này mặc dù nguy hiểm, nhưng ít ra cũng không phải biến thái.
Cô lại không phải người tốt lành gì, loại việc như lợi dụng người khác ấy, thuận tay mà thôi.
"Vừa rồi tôi đã giúp em, vậy lát nữa em giúp tôi một chút." Tiêu Kỳ đột nhiên nói.
Hứa Kha: "Giúp cái gì?"
"Đi với tôi đến một nơi."
"…"
***
Hứa Kha không biết sao bản thân lại có thể yên tâm với Tiêu Kỳ như vậy. Không dám đi với Triệu Chấn Vũ, lại dám để Tiêu Kỳ tùy ý mang mình đi chỗ nào không rõ, dường như trong lòng liền cảm thấy Tiêu Kỳ không phải loại người làm xằng làm bậy.
Nửa giờ sau, bọn họ tới một dạ trường nổi danh của Hàng Châu. Hứa Kha biết chỗ này từ trước, hơn nữa từ lúc chưa thành niên đã cùng mấy người bạn trà trộn vào đây chơi.
Người tới đây đều là người có tiền, có bối cảnh, thứ họ muốn tìm chính là lạc thú trong chốc lát. Nhưng nơi này lại không tính là quá loạn, tuy là xa hoa đồi trụy, mỹ nhân tiệc rượu, nhưng phương diện nào đó cũng rất quy củ, tuyệt đối không liên quan đến bất cứ thứ gì vi phạm pháp luật.
"Xã giao à?" Hứa Kha đi bên cạnh Tiêu Kỳ, hỏi một câu.
"Không, gặp vài người bạn."
"À."
Người phục vụ dẫn hai người vào trong. Qua hành lang là một khu vui chơi cực lớn, quầy bar, dàn nhạc, sô pha… rất nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi, còn có mấy cặp đôi nữa.
"Ôi nha! Anh Tiêu của chúng ta đến rồi." Đột nhiên, một người phụ nữ đứng cạnh quầy bar hô lên.
Một tiếng này vừa kêu lên, những người khác cũng nói theo.
"Cuối cùng cũng đến, cậu bận tới mức nào hả tổng giám đốc Tiêu."
"Đúng đúng, chờ cậu bạc cả đầu rồi, đến ngồi đi."
"Nhường một chút, nhường, nhường, cho anh Tiêu ngồi."
***
Tiêu Kỳ hiển nhiên đã tập mãi thành quen với sự nồng nhiệt của đám người này, anh cũng không nói gì, chỉ là đột nhiên vươn một tay nắm cánh tay Hứa Kha, đưa cô cùng đi về phía trước.
Hứa Kha: "…"
Tiêu Kỳ hơi nghiêng đầu: "Đã nói là giúp tôi rồi đấy."
Hứa Kha: "Giúp kiểu này?"
"Ngoan ngoãn phối hợp là được."
Hứa Kha thu lông đang xù lên, cô cố gắng xem nhẹ cảm giác quái dị khi đột nhiên bị anh nắm tay này, đi theo anh lên phía trước.
Căn phòng ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại một chút. Mọi người nhìn về phía bọn họ như nhìn thấy cái gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Tiêu Kỳ như không nhìn thấy, cùng Hứa Kha ngồi xuống.
"Tiêu Kỳ, đây không phải là…" Doãn Nam Tiêu nhìn Hứa Kha, thoáng cái liền nhớ ra cô gái gặp qua ở phòng làm việc của Tiêu Kỳ thời gian trước. Khi đó Tiêu Kỳ nói muốn theo đuổi cô gái này, không nghĩ tới đã…
"Nam Tiêu! Anh biết mỹ nữ này à?"
Doãn Nam Tiêu ho nhẹ một tiếng: "Thật ra cũng không tính là biết, lần trước đến phòng làm việc của cậu ta có gặp một lần."
Hứa Kha nghe anh ta nói như vậy liền liếc anh ta một cái, gặp qua sao, sao cô không có ấn tượng gì.
"Mẹ nó, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây* à?" Người nói chuyện là Bùi Thâm Minh, ăn mặc lòe loẹt mà dáng vẻ lại vô cùng tuấn tú, "Anh Tiêu, đêm nay em còn dẫn theo mấy mỹ nữ cho anh chọn, kết quả anh được lắm, tự mình dẫn người tới."
*Nguyên văn "Thiên hạ hồng vũ" - Trời hạ mưa đỏ: Ý nói việc hi hữu, không thể xảy ra.
Mấy cô gái cạnh Bùi Thâm Minh xấu hổ cười cười, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tiêu Kỳ một cách trần trụi.
Hứa Kha thấy bọn họ nói đùa thật vui. Cô không nghĩ tới Tiêu Kỳ lại mang cô đến là để cản hoa đào sao?
"Tự cậu hưởng thụ là được rồi." Tiêu Kỳ không khách khí nói, "Cậu có phúc tiêu thụ."
"Anh Tiêu, anh cũng thật để mắt tới em nha, nhiều người như thế muốn em tinh tẫn nhân vong sao?"
Tiêu Kỳ cầm ly rượu nhấp một ngụm, ánh mắt cười như không cười liếc Bùi Thâm Minh.
Từ trước đến nay Bùi Thâm Minh đều là có sao nói vậy trước mặt Tiêu Kỳ, trong trường hợp này lại có thể nghiêm túc phun ô ngôn uế ngữ: "Được rồi, được rồi, anh không cần thì không cần đi. Bên cạnh có đại mỹ nữ rồi, sao có thể để ý đến cái này, hôm nay tiện nghi để cho em nha, anh nói xem em nên chơi tam phi hay là tứ phi đây? "
Bùi Thâm Minh nói xong còn cợt nhả ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, chọc người ta mặt đỏ tới mang tai.
Mấy người bạn bên cạnh nhìn không nổi, đưa tay đánh anh ta: "Có mặt mũi không hả, không thấy chị gái xinh đẹp mới tới chỗ chúng ta à, đừng dọa người ta."
"Ai~" Bùi Thâm Minh im lặng một lát, hiếu kỳ nói, "Anh Tiêu, đây là lần đầu anh mang cô gái nhỏ đến nha, tình huống gì đây, mau khai thật."
Tiêu Kỳ: "Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, không được sao?"
"Ái chà còn lần đầu tiên cơ à... " Bùi Thâm Minh không khách khí chút nào, trực tiếp đánh giá Hứa Kha, "Không thể không nói, ánh mắt của anh vẫn là rất tốt."
Bùi Thâm Minh háo sắc là điều cả thế giới đều biết. Lúc này, ánh mắt anh ta như dính vào trên người Hứa Kha.
Tiêu Kỳ nhìn anh ta một cái, tiện tay ném một thứ trang trí trên bàn qua, thản nhiên nói: "Cút sang một bên."
"Vâng, vâng tuân lệnh!" Bùi Thâm Minh cười ha ha, trong lòng La sớm hiểu rõ.
Xem ra cô gái này là cái loại không thể nhìn rồi.
***
Một đám công tử có tiền tụ họp một chỗ không phải chơi thì cũng là hát. Quan hệ của Tiêu Kỳ với đám người kia hẳn là không tồi, người vốn luôn lạnh lùng, vâyh mà ở chỗ này lại lộ ra một nụ cười chân thành.
Hứa Kha ngồi cạnh anh, không tiếp lời ồn ào, chỉ trưng ra một nụ cười, phảng phất, như ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài.
Sau đó, mấy người đàn ông liền kéo nhau đi hát, Hứa Kha chán đến chết. Cô nghĩ tới chính mình tốt xấu gì cũng nợ Tiêu Kỳ một nhân tình, vậy nên hôm nay đã định là phải cản hoa đào cho anh ta rồi.
"Hey, cô tên gì?"
Đột nhiên, có người vỗ vai cô.
Hứa Kha đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy là cô gái vừa rồi đã hô lớn Tiêu Kỳ là "Anh Tiêu" khi bọn họ vào cửa. Cô bé cắt tóc ngắn, trang điểm kỹ càng, nhìn không rõ tuổi tác.
"Tôi là Khương Thiên Phàm, Thiên trong thiên tuế, Phàm trong phàm gian, còn cô? Cô tên là gì?" Tốc độ nói chuyện của Khương Thiên Phàm hơi nhanh, một tay rất tùy ý đặt lên cánh tay của cô, "Anh Tiêu lần đầu tiên mang phụ nữ tới họp mặt đấy."
Hứa Kha không thích người xa lạ động tay động chân với mình, cho nên cô cũng rất trực tiếp rút tay ra khỏi tay cô gái kia. Có điều trước khi giật lại, cô cũng nhẫn nại trả lời vấn đề của người ta: "Hứa Kha."
"Hứa … Kha?"
"Kha nào vậy! Là Kha trong Vi Tiểu Bảo a kha sao?"
Hứa Kha: "… Ừ."
"Ha ha ha thật thú vị, vậy
sau này tôi gọi cô là A Kha đi. Bình thường cô sống ở đâu, khi nào rảnh rỗi hẹn ra ngoài chơi đi."
Khương Thiên Phàm thì thầm nói chuyện, tốc độ nói nhanh đến mức người khác không chen vào được.
"Ai da Thiên Phàm, cô cũng đừng nói nữa đi, không thấy người ta lười đáp lại cô à." Đúng lúc này, cô gái bên cạnh nói, "Người ta lại là tổng giám đốc Tiêu đích thân đưa tới đấy, không giống người khác đâu."
"Đúng đúng, cũng không biết cô ta đã giở chiêu trò gì…"
"Rất giỏi nha."
Khương Thiên Phàm nhíu mi: "Đủ rồi đất, các cô ghen tị cái gì, cẩn thận anh Tiêu nghe được chừng trị các cô đấy."
Mấy người kia nghe thấy vậy liền cười không ngừng cười khanh khách: "Tôi còn muốn anh ấy tới trị tôi đây, đáng tiếc không chờ được nha."
Mấy người phụ nữ này đều là đi cùng với Bùi Thâm Minh tới. Hấp dẫn lớn nhất khiến họ tới là Bùi Thâm Minh nói rõ Tiêu Kỳ sẽ đến.
Bây giờ còn có người nào không biết Tiêu Kỳ, tuổi trẻ đã nắm quyền quản lý Bách Hàm, muốn tiền có tiền muốn thế có thế, quan trọng hơn là còn nhan sắc. Cho nên có ai lại không muốn tới gần anh, không muốn nắm lấy anh?
Đêm nay, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào anh, chẳng ai nghĩ tới hôm nay Tiêu Kỳ lại dẫn theo bạn gái.
Cho nên lần này, không ít người phải chết tim.
Màn hình di động sáng lên, Hứa Kha đưa mắt liếc nhìn, là Thẩm Lâm Sương nhắn tin cho cô, hỏi cô có về nhà không.
Hứa Kha đứng dậy, định ra ngoài gọi lại cho cô ấy.
"Xin nhường đường."
Hứa Kha muốn đi từ chỗ ngồi ra ngoài chắc chắn phải lướt qua mấy người phụ nữ kia. Cô hạ tầm mắt, liếc một cái, thấy mấy cô nàng kia lộ vẻ khinh miệt, không tình nguyện dời chân.
Hứa Kha đi sát qua chân mấy người này ra ngoài, đi hai bước rồi bỗng nhiên đứng lại.
"Không ai nói cho mấy người biết, đàn ông không có hứng thú đối với phụ nữ quá chủ động à?"
Mấy người phụ nữ sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ khó coi.
"Thật ra tôi cũng không giở chiêu gì với Tiêu Kỳ." Hứa Kha hơi mỉm cười, dưới ánh đèn, nụ cười kia đẹp đến mê hoặc, "Anh ấy mặt dày mày dạn cứ theo đuổi tôi như vậy, khả năng chỉ là bởi vì giữa chúng ta…"
Hứa Kha dừng lại, cợt nhả bổ sung: "Chênh lệch vóc dáng và khuôn mặt quá nha."
"…"
"Ngoan, quay về chăm chỉ tập thể hình, chỉnh sửa dung nhan."
"Cô!"
Điệu cười của Hứa Kha tự nhiên, không đợi mấy cô gái phát hỏa đã thong dong đi ra ngoài.
Bóng lưng mảnh khảnh rất nhanh đã biến mất ở góc phòng, lúc Tiêu Kỳ quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Hứa Kha đâu.
"Cô ấy đâu?" Quả thật vẫn là đứng dậy đi hỏi.
Khương Thiên Phàm lúc này đang bò ra trên salon cười đến cha mẹ không nhận ra. Tiêu Kỳ nhìn một hồi, chờ Khương Thiên Phàm vất vả lắm mới ngừng lại được, anh hỏi lại lần nữa: "Cô ấy đâu?"
Khương Thiên Phàm run run tay, chỉ phía bên kia hành lang: "Em nói này anh Tiêu, anh xách ở đâu ra một pho tượng đại phật như vậy thế?"
Tiêu Kỳ: "Vô tình gặp được."
"Ôi đệt! Còn chơi nhất kiến chung tình cơ à?"
Tiêu Kỳ cười cười, cũng không nói gì, đi thẳng về hướng Khương Thiên Phàm chỉ.
Khương Thiên Phàm lúc này cũng không cười, như có điều gì suy nghĩ. Anh ta nhìn bóng lưng Tiêu Kỳ: "Sss… chơi thật hả."
Lúc Tiêu Kỳ tìm đến Hứa Kha, cô cũng vừa nói chuyện điện thoại xong, đang tựa trên lan can ngắm cảnh đêm. Có lẽ là nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng, cô thu lại tầm nhìn, xoay người.
"Sao em lại ra đây?"
Tiêu Kỳ đến bên cạnh cô. Gió mát thổi tới, anh ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, câu dẫn, ám muội.
Khiến người khác nhịn không được mà đưa mắt nhìn cô, nhìn thân thể thơm mềm của cô như không xương nửa dựa trên lan can, cũng nhìn cô lộ ra cần cổ trắng nõn hơn tuyết…
Ánh mắt của anh không tự chủ mà dần sâu hơn, hỏi: "Sao lại ra đây đứng?"
"Không muốn về đấy chứ sao." Khuỷu tay Hứa Kha đặt trên lan can, miễn cưỡng nói, "Trong phòng toàn một đám đàn bà, tôi chịu không nổi."
Có lẽ là đêm quá sâu, cũng có thể do rượu quá nặng. Lúc này người trước mắt không tự chủ mà bày ra vẻ yêu mị, vô cùng mê người, Tiêu Kỳ đột nhiên cảm thấy, chỉ cần nghe tiếng nói của cô thôi anh cũng đã có chút tâm phiền ý loạn rồi.
"Tôi nói này tổng giám đốc Tiêu, nhân duyên của anh với phụ nữ thật không sai đâu." Hứa Kha nhàn nhạt cười, đôi mắt hổ phách nửa đùa cợt nửa trêu chọc, "Chỉ là chất lượng thật sự không được tốt lắm."
"Đúng vậy." Tiêu Kỳ đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức một chút liền kìm chặt cô giữa mình và lan can, "So với tiểu thư nhà họ Hứa, những người đó có thể coi là cái gì?"
Hứa Kha sửng sốt một lát, đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh.
"Con gái của Hứa Giang Viễn đương nhiên không phải ai đều có thể so sánh được, đúng không?"
Hứa Kha: "Anh điều tra tôi?"
Tiêu Kỳ chậm rãi cúi người xuống, cách cô rất gần: "Nhân viên của tôi, tôi có thể không biết bối cảnh sao?"
Hương rượu đỏ tinh khiết cùng với mùi hương nhàn nhạt vốn có trên quần áo của anh thoáng cái đã bủa vây lấy cô. Hứa Kha không còn chỗ rút lui, liền nhìn thẳng vào anh: "Vậy bây giờ anh nói chuyện này là có ý tứ gì? Châm biếm tôi?"
Tiêu Kỳ cười khẽ một tiếng: "Tôi làm sao lại châm biếm em được, tôi chỉ là đang… vui vẻ trên nỗi khổ của em. Nếu không phải vì vậy, tôi sẽ không gặp được em bây giờ."
Anh dựa vào quá gần, gần tới mức khiến cô hơi khó thở. Hứa Kha yên lặng đưa tay đặt trên ngực anh, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sao có thể chứ, với thân phận của tổng giám đốc Tiêu, mặc dù tôi vẫn là tôi của trước kia, anh muốn gặp cũng không có gì khó."
"Ừ…" Tiêu Kỳ ra vẻ cực kỳ phấn khởi, "Em nói cũng đúng."
"…"
Quả nhiên không nên uống nhiều rượu như vậy. Tiêu Kỳ ngửi mùi hương thơm ngát quanh quẩn nơi chóp mũi, trong nháy mắt cảm thấy mê hồn. Cũng là trong khoảnh khắc mê muội ấy, anh nhìn người trước mắt, đột nhiên tìm kiếm môi cô, muốn hôn xuống.
Nhưng ngay khi sắp chạm tới, cô gái trước mắt bỗng nhiên đưa tay ra, ngăn lại giữa hai người.
Anh dừng lại, nhưng máu dồn dập nhảy nhót khắp toàn thân lại không có khả năng ngưng lại, từng trận từng trận đánh thẳng vào ngực anh.
Nhưng mà cô gái châm lửa cho anh lại cười trong trẻo, vừa vô tội lại vừa muốn đòn mà hỏi thăm: "Tổng giám đốc Tiêu, anh đột nhiên muốn làm gì vậy? A… muốn say rượu mất lý trí à?"
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hồ ly tinh Hứa login ~~~
(Các vị, trước đó tôi đã nói nữ chính không phải thứ gì tốt, ngàn vạn lần không nên cảm thấy nữ chủ chính là kiểu Bạch Liên Hoa, không phải không phải...)
***
Editor: Khưa khưa, gia về rồi!!!