Chương 6: Đau đớn năm đó
Edit: Nhược Ảnh
Vu Đông hơi do dự mở bức thư vừa dày vừa nặng, tay lại hơi run run. Lúc nhận được bức thư từ tay quản lý phòng ăn, nét chữ xinh đẹp trên đó khiến anh mừng rỡ, nhưng nỗi vui mừng qua đi thì chờ đón chính là sợ hãi vô tận.
Nhiều năm trước anh cũng đã từng nhận được bức thư như vậy, lúc ấy trời đã vào thu, lá cây ngoài cửa sổ phòng học rơi xuống không ngừng.
...
Cậu ngồi tựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng cầm phong thư thật dầy lên nhìn, do dự một chút rồi quyết định ném vào thùng rác. Nhưng vươn tay tới giữa không trung thì lại bị cướp đi mất.
"Vu Đông, thư tình của em gái nhà nào viết đây?" Nam sinh có quan hệ khá tốt với cậu hài hước hỏi.
Vu Đông hơi hốt hoảng, vội vội vàng vàng muốn đoạt lại phong thư, nam sinh kia thấy Vu Đông luôn luôn tỉnh táo lại lo lắng như vậy thì càng muốn đùa dai.
Xoẹt một tiếng, bìa thư bị xé nát, một trang giấy màu vàng nhạt như ánh sao rơi xuống, kèm theo cả lá cây hồng hồng rơi vào từ cửa sổ. Nam sinh kia lúng túng nhìn Vu Đông, cậu chỉ muốn trêu chọc mà thôi, không muốn như vậy đâu.
"Này... không..." Lời xin lỗi còn chưa nói xong đã bị Vu Đông lạnh lùng quát "cút" khiến cậu chàng bị dọa sợ đến mức chạy ra khỏi phòng học.
Lầu dưới truyền đến một trận nhốn nháo, Vu Đông nhặt tờ giấy màu vàng như ánh sao lên, cẩn thận đặt trong tay.
Mình thích cậu.
Chữ viết xinh đẹp, mỗi nét bút cũng rất rõ ràng. Vu Đông hơi hoảng hốt, đàn em ở lầu dưới ồn ào càng nhiều hơn, cậu vội vàng bỏ tờ giấy vào sâu trong túi áo.
Vừa xuống lầu thì thấy một cô gái với gương mặt đỏ bừng đang bị đám bạn học vây quanh, trong tay bọn họ cầm tờ giấy màu vàng như ánh sao giống như trong túi cậu, Hứa Nặc đứng trong đám người nhìn thấy cậu, ánh mắt có chút cầu khẩn.
"Nam