** Đạ Yên mùa đông năm 1975.
Bên sườn đèo một căn biệt thự ẩn mình trên núi.
Trong căn biệt thự xa hoa theo phong cách Pháp, tiếng dương cầm trầm bổng.
Đạ Yên vốn lạnh, mùa đông càng lạnh hơn, cơn gió thổi qua khe cửa, tấm mành phất phơ, bên ngoài một màn sương đêm mờ ảo.
Đồi thông rít gió, tựa như tiếng vọng về từ cõi âm ty, bên ngoài tiếng quạ kêu trên ngọn thông già khiến người ta có chút sởn da óc.
Cái gì gọi là ngọn đồi gió hú, chỉ có kẻ điên mới chọn nơi này tổ chức dạ tiệc.
Cũng chỉ có những kẻ không sợ chết mới dám bước chân vào nơi này, biệt thự Hoa Mộc Lan.
Những kẻ lắm tiền thường coi thường cái gọi là tâm linh.
Nhưng dẫu cho bọn họ có trang hoàng lộng lẫy đến mấy, đèn vàng lấp lánh bao nhiêu, thì vẫn không thể xua tan không khí quỷ dị của nơi này.
Tuần San Nhật Báo mở một buổi tiệc dành cho giới thượng lưu.
Bọn họ ở đây để xô ra cho người khác thấy, ai mới là kẻ giàu có nhất và tìm kiếm những miếng mồi béo bở lấp đầy túi tham.
Đã hơn một tiếng trôi qua, buổi đấu giá bắt đầu, nhưng người chủ trì vẫn chưa đến, khách quan có chút xôn xao.
Phải biết thời gian của bọn họ đều là vàng là bạc, chưa từng có ai dám để bọn họ đợi.
Trong đám đông ngồi bên dưới, cũng chỉ có một người không màng thế sự.
Nếu không phải dì nhỏ anh muốn có chuỗi vòng ngọc trai kia, lại vì thân phận đặc biệt mà không thể đến.
Thì một kẻ xuất thân quân nhân như anh, sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở những bữa tiệc xáo rỗng như thế này.
Bỗng ánh đèn trên trần nhà chập chờn, cùng với đó là tiếc nức nở của thiếu nữ.
Âm thanh như ai oán vang vọng khắp mọi ngóc ngách, len vào từng chân tơ kẽ tóc, làm cho những kẻ có mặt ở nơi này khóc thét.
Trong bóng đêm bao trùm cùng tiếng nỉ non, bọn họ sợ hãi ôm lấy nhau.
Chỉ có mình Phạm Tuấn đưa ánh mắt tựa diều hâu nhìn về phía lầu.
Anh muốn xác định một lần nữa nơi âm thanh truyền đến.
Một bóng trắng lướt qua như sương khói, cùng với đó là một hương thơm thoang thoảng, một mùi hương vô cùng kỳ lạ tạo cho người ta một ảo giác hư hư thực thực không phân định rõ.
Bên trên lầu ba của căn biệt thự, truyền đến tiếng hét thất thanh của ai đó.
Ánh đèn chập chờn chớp nháy bên ngoài là tiếng cú kêu càng lòng người hoảng sợ.
Phải hơn 10 phút đèn mới sáng trở lại.
Khi Phạm Tuấn chạy đến, trong phòng xộc lên mùi tanh tưởi của máu.
Trần Bình nằm chết trên mặt đất, máu chảy ra từ lỗ tai, hốc mắt và cả mũi miệng.
Ánh mắt ông ta trợn tròn, đồng tử giãn hết cỡ, như thể đã nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Bên góc cửa cô gái ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, cả người không ngừng run lên.
Anh đi đến bên cạnh, vừa mới đưa tay chạm vào cô gái đã hét toáng lên.
Phạm Tuấn chau mày cũng không thể trách, thấy cảnh