Ngay giây phút đó cô đã bật khóc, cuối cùng cũng có người nói chuyện với cô bằng tiếng mẹ đẻ của mình.
Có người thích dùng đũa giống như cô thay vì dùng dao nĩa, có người thích ăn cơm thay vì ăn bánh mì.
Đó là một thứ hạnh phúc vỡ oà chỉ có những người xa quê mới hiểu.
Thành phố Nice, miền đông nam nước Pháp năm 1968.
Trên bãi biển trải dài với hàng ngàn viên sỏi đá trắng lấp lấp, dưới ánh mặt trời phản chiếu như những viên pha lê rực rỡ.
Trên con phố nhỏ, những con đường cũng được trải đầy gạch sỏi.
Những căn nhà màu vàng san sát nhau, mang theo lối kiến trúc Italy và hơi thở của vùng Địa Trung Hải.
Hai con người vui vẻ sánh bước bên nhau, phố cổ Veux và thành phố Nice này tựa như một bức tranh tuyệt đẹp với vô vàn sắc màu.
"Đẹp quá."
Cô cười nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, anh đưa tay vén những sợi tóc mai bên má cô, dịu dàng và lịch thiệp.
Vừa mờ sáng anh đã đứng dưới lầu ký túc xá đại học.
Hôm nay là ngày quốc khánh của Pháp, vậy cho nên bọn họ đã lên kế hoạch cùng nhau đi dã ngoại.
Chỉ có điều cô không nghĩ sẽ phải lên tàu đi xa đến thế.
Nhưng kết quả này vô cùng xứng đáng, cô chưa từng nhìn thấy một bờ biển nào lại đẹp đến vậy.
Biển xanh, mây trắng, nắng vàng, những đôi tình nhân nắm tay nhau dạo phố.
Cô vô cùng hạnh phúc tựa như một chú chim nhỏ chạy khắp nơi, chụp lại mọi thứ mà cô thấy.
Mạnh Hùng lặng lẽ đi phía sau cô khẽ cười, anh nhìn cô gái với mái tóc đen tuyền như dòng thác.
Những tia nắng rơi trên người cô như mang theo vầng sáng, len lỏi vào sâu trái tim anh.
Kể từ khi gặp cô, trong anh cô chính là ánh dương đẹp nhất, mà anh là những đoá Hướng Dương vươn mình theo ánh sáng.
Hoa Hướng Dương hướng về ánh mặt trời đó là quốc hoa của đất nước bọn họ, biểu thị cho sự khao khát ánh sáng vươn khỏi tối tăm.
Hai người đi rất lâu cuối cùng đến bên bờ biển.
Cô cởi giày đi đôi chân trần trên sỏi cát, cảm giác lòng bàn chân có chút ngứa , nhưng lại thoải mái vô cùng.
Anh và cô ngồi cạnh nhau, chiều tà dần buông xuống, những con mòng biển rủ nhau bay về tổ.
Bình minh luôn rực rỡ, còn hoàng hôn lại có chút đượm buồn.
"Sau này khi tổ quốc thống nhất, chúng ta cũng có thể ngắm biển cả rộng lớn như thế này ở quê nhà."
"Quê nhà" cô biết anh sắp phải trở về rồi, rồi đây sẽ chỉ còn mỗi cô, nhưng cô tự nhủ với lòng 2 năm sẽ qua rất nhanh thôi.
Đợi ngày trở về cô nhất định sẽ tìm anh.
"Em tin rồi sẽ có ngày đó."
Trong thâm tâm cả hai xem đây như một lời ước định.
Cô tin, một niềm tin mãnh liệt rằng sẽ có một ngày như thế.
Cho đến ngày đó, cô sẽ nắm tay anh cùng đi trên con đường này.
Thế nhưng tất cả mọi thứ giờ đây chỉ còn có thể là hoài niệm.
Tư Lan tự nhủ với lòng mình, hãy để những kỉ niệm ngủ yên.
Tuyết Lan nghe xong vẫn không hiểu, rõ ràng cả hai đều thích đối phương vì sao không đến với nhau.
"Cô thích anh ấy, anh ấy cũng có tình cản với cô, vì sao lại không ở bên nhau.
Cách mạng cấn ngườu ta yêu đương à, đã thời đại nào rồi còn cái suy nghĩ vì lý tưởng bỏ qua tình yêu cở chứ.
Thế giới này tự do quý giá nhưng tình yêu càng quý giá hơn, Tư Lan đừng tự làm khổ mình."
Có những chuyện cho dù là chính bản thân mình, Tư Lan cũng không muốn nhắc lại, nó đã ngủ sâu trong tiềm thức vậy thì cứ để nó ngủ đi.
Cô cũng không cần cô ấy phải hiểu, Tư Lan không nói gì nữa chuẩn bị đến phòng trà.
☆ Tiếng nhạc du dương trong ánh đèn vàng mờ ảo, Tư Lan đứng giữa ánh đèn, bộ váy đỏ lộng lẫy, đôi găng tay đen, cùng mái tóc dài bồng bềnh càng tô thêm vẻ đẹp ma mị đầy cuốn hút.
Giọng hát nhẹ nhàng mà êm ái len lỏi vào sâu trong tâm hồn mỗi người.
Giọng ca này đã mê hoặc bao nhiêu gã công tử hào hoa của đất Nam Thành.
Để có thể có vé xem cô Tư Lan biểu diễn, bọn họ không tiếc xếp hàng dài từ nhà thờ chánh toà đến dinh tổng thống.
Đối với các thiếu nữ chỉ cần là những mẫu quần áo cô Tư Lan mặc, trang sức cô ấy đeo trên người, hay kiểu tóc của cô ấy để đều trở thành trào lưu, thứ đại diện cho vẻ đẹp thời thượng, ca nữ duy nhất ở nơi này cho dù có tiền cũng không chắc sẽ mời được.
Bên dưới sân khấu có một người đàn ông vẫn không rời mắt khỏi cô, từ khi Tư Lan bước lên sân khấu cho đến khi tiếng nhạc vừa kết thúc.
Mạnh Hùng mang theo bó hoa đi bước lên sân khấu.
Tư Lan nhìn thấy bó hoa tím trong tay có chút giật mình, Lavender làm sao mà Mạnh Hùng có thể có được nó.
"Tặng em."
Cô nhận lấy bó hoa không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.
Mạnh Hùng cũng không níu kéo, cứ như vậy trở về.
Từ đó về sau mỗi lần, Tư Lan biểu diễn anh đều sẽ có mặt ở bên dưới, vẫn là bó oải hương tím, nhưng dần nó trở thành những bông hoa đã được ép khô.
Ai ai trong phòng trà cũng điều biết, có một cậu thiếu gia si tình đang theo đuổi bà chủ, mà bà chủ bọn họ cũng vô cùng mập mờ, không từ chối cũng chẳng gật đầu.
Xưa nay người tặng hoa cho đệ nhất danh ca có điếm 7 ngày 7 đêm cũng không hết.
Nhưng người mang đến kẻ mang về, đều thất vọng vì cô Tư Lan chưa từng nhận hoa của bất kỳ ai.
Ở đời cái gì càng cao giá, khó có được càng làm người ta