Kết thúc buổi dạ tiệc một lượng lớn tiền vàng và trang sức được quân đội hộ tống mang về bỏ vào ngân sách quốc gia.
Ngày hôm sau Dương Trác đích thân mời cô đến nhà làm khách.
Cô chưa từng đến nhà riêng của ông bao giờ, nơi này có vẻ đơn sơ mộc mạc hơn những gì cô nghĩ.
Tổng thống của một quốc gia tuy nhỏ, nhưng cô cho rằng hẳn là phải ở trong một dinh thự rộng nghìn mét vuông xa hoa lãng phí.
Lại không ngờ nó cũng giống như bao căn nhà khác nằm trong khu quân sự.
"Cô Tư Lan thật sự cảm ơn cô vì đã giúp đỡ quốc gia trong lúc khó khăn này.
Với tư cách là tổng tư lệnh của đất nước, tôi thay mặt toàn thể người dân Nam Thành cảm ơn cô lần nữa."
"Ngài không cần cảm ơn, tôi cũng chẳng bỏ ra đồng nào mà."
Đêm qua toàn bộ thương nhân Nam Thành quyên góp cho quỹ bảo vệ quốc gia, tổng cộng hơn 800 cây vàng 10 triệu đồng Đông Dương và vô số trang sức có giá trị của các phu nhân tiểu thư.
Bấy nhiêu đủ để bọn họ xoay sở trong thời gian này.
Mà sở dĩ những thương nhân kia chịu bỏ ra nhiều như thế.
Bởi vì cô đã cho bọn họ một kế ước.
Về sau bất kể là đời con hay đời cháu của họ, nếu xa cơ lỡ vận, có thể mang khế ước này đến chính phủ nhất định sẽ hoàn tương ứng với số tiền ngày hôm nay bọn họ đã bỏ ra.
Đâu ai dám chắc đời con cháu họ điều thuận buồm xuôi gió, có một cái giấy bảo đảm này bọn họ còn tiếc gì mà không bỏ ra.
Đưa than sưởi ấm ngày đông mới khiến người mang ơn, chứ quạt mát buổi ngày hè ai mà chẳng làm được.
Để chính phủ mang ơn họ về sau còn sợ đói rét sao.
"Chuyện mà cô nói vẫn là nên để cô tự mình hỏi thằng bé, nếu nó đồng ý tôi cũng không phản đối."
Dương Trác cũng không biết ý của cháu ông thế nào, suy nghĩ của người trẻ tuổi đôi khi ông không theo kịp.
"Được, vậy tôi đi tìm anh ấy."
Cùng ở trong một khu nhà quân sự cho nên cô rất nhanh liền xuất hiện trước cửa nhà anh.
Trước khi cô đến, chú anh đã điện báo cho anh biết cũng nhắc nhở anh về ý định của cô.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc cảm giác quen thuộc, anh có chút thở phào, là cô.
Hai người cùng nhau dạo dưới sân, trong không gian chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Tuyết Lan không biết phải mở lời với anh thế nào, đến thời khắc này cô có chút hơi e ngại.
"Tư Lan em vì sao muốn gả cho tôi?"
Anh đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Tuyết Lan nghe được lời này của anh thì thở phào nhẹ nhỗm.
Nếu anh đã mở lời trước thì cô cứ tiến lên thôi.
"Là bởi vì không phải anh thì không được, em với anh chính là vừa gặp đã yêu."
Yêu một chữ này khiến tim anh trật đi một nhịp.
Lại nhớ đến lời hôm qua cô đã nói trong hành lang, cô thật sự yêu anh sao.
Anh thậm chí còn không biết cô là ai từ đâu mà đến, không biết ở bên anh còn có mục đích gì hay không.
"Nhớ lấy lời này của em, đừng để một ngày tôi phát hiện ra em còn mục đích khác."
"Nếu em còn mục đích khác anh sẽ làm gì?"
Làm gì sao, phải anh sẽ làm gì nếu cô thật sự còn mục đích nào khác.
Anh cũng không rõ, chỉ là anh không hy vọng ngày đó xảy ra.
"Súng trên tay tôi chưa từng lệch quỹ đạo."
"Vậy em sẽ khiến trái tim anh lệch quỹ đạo trước."
Cô vô cùng tự tin nói ra điều này, sau đó nhân lúc anh không để ý nhón chân bất ngờ hôn anh.
Đến khi anh kịp phản ứng cô đã tinh nghịch rời đi, còn cười nói với anh.
"Cái này là lần trước anh nợ em, bây giờ em đòi lại."
Anh bật cười thành tiếng.
"Chỉ một cái như vậy thôi sao, tôi còn tưởng em sẽ lấy lời nữa cơ đấy."
"Em có thể sao?"
Hai mắt cô sáng rực nhìn anh, anh khẽ cười tiến sát về phía cô kéo cô vào trong ngực mình.
Lần đầu tiên cô được anh chủ động như thế đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Anh cúi sát người cô, ở vị trí này có thể nghe rõ trái tim cô đang đập liên hồi.
Anh tưởng cô là một con sói nhỏ tùy thời tùy lúc đều muốn nuốt lấy anh, xem ra là sói nhưng lại có lá gan thỏ đế.
Anh khẽ nâng cằm cô lên đặt xuống môi cô một nụ hôn, cánh môi mềm khẽ chạm vào nhau, nụ hôn đúng nghĩa mang theo thứ tình cảm chớm nở trong tim, ngọt ngào mềm mại quấn quýt dưới ánh trăng.
Giống như một dòng nước ấm chảy qua khiến anh tham lam không muốn tách rời.
Cho đến khi người con gái trong lòng mềm nhũn anh mới buông tha cô.
Anh ôm lấy cô vào lòng, ngửi lấy ngùi hương trên tóc cô khẽ nói.
"Tư Lan anh hy vọng chữ yêu mà em nói là thật lòng, như vậy anh cũng có thể trao trái tim mình cho em."
Đúng vậy anh muốn thử một lần, thử gạt bỏ hết mọi hiềm nghi cùng thân phận, lắng nghe con tin chỉ dẫn, một lần đón nhận cô.
Nghe được câu này của anh trái tim cô đập rộn ràng, mọi nỗ lực theo đuổi nam thần của cô cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh trăng mờ ảo mọi thứ tựa như một giấc mơ, cô khẽ kiên định đáp lời anh.
"Chỉ cần