Kế hoạch của bọn họ là mỗi ngày điều bỏ thuốc vào nước uống của Dương Trác trước khi ông ta đi ngủ.
Lâu ngày dưới tác dụng của thuốc ông ta sẽ sinh ra ảo giác, gặp ác mộng dẫn đến thần kinh không bình thường.
Như vậy bọn họ sẽ biến ông ta trở thành một kẻ vì quyền thế địa vị mà trở nên điên loạn, sẽ chẳng còn ai ca tụng ông ta nữa, lúc đó có khi không cần động binh cũng có thể thu quyền vào tay.
Nhưng để làm được điều đó trước tiên bọn họ phải dọn sạch đường những người có khả năng thay thế Dương Trác sau khi ông ta bị phế.
"Trước khi xuống tay với ông ta anh không định dọn dẹp cái tên cháu trai kia của ông ta à?"
Lâm Thái Trinh đột nhiên lên tiếng hỏi, một câu này khiến Tuyết Lan đứng gần đó bỗng giật mình.
Dương Lục Khiết nghe vậy chỉ cười sau đó điềm tĩnh đáp.
"Chuyện đó em không cần phải lo Tư Lan sẽ xử lý."
Gì chứ cô sao, cô xử lý anh à? Tuyết Lan bị câu này của Dương Trác chọc cho muốn tăng xông.
Bộ ông ta đang nằm mơ giữa ban ngày hay gì, cô đâu có điên, hơn nữa cô và bọn họ chẳng phải đã vạch mặt nhau rồi hay sao.
Khoan đã mà sao ông ta có thể khẳng định chắc nịch như vậy, lẽ nào?
Lam Thái Trinh nghe đến cái tên Tư Lan là đã thấy không vui, không biết vì nguyên nhân gì bà ta đặt biệt không thích cô gái đó.
Có thể là bởi vì ganh tị tuổi trẻ và sắc đẹp của cô, cũng có thể vì cô có đôi mắt giống mẹ mình.
Bà ta và mẹ cô vốn xưa kia là bạn so về gia cảnh hay tài sắc, Mạn Nhu Đình vẫn luôn được xem là cái bóng của Lâm Thái Trinh bà.
Vậy mà chỉ dựa vài ba cái thêu thùa dệt lụa với vẫn, lại được gả cho Trần Thuận Niên.
Dựa vào đâu một kẻ 20 năm làm cái bóng cho bà ta được gả cho người giàu nhất xứ Phong Dinh, suốt ngày khoe mẽ cho bà ta bản thân cưới được người mình yêu, được yêu chiều sống một đời hạnh phúc như thế nào.
Còn bà ta đường đường là cô chủ của nhà họ Lâm đứng đầu giới thượng lưu của Nam Thành lại chịu đủ mọi bất hạnh.
Cho nên dù cô có làm gì hay không, một khi đã ghét thì có thở thôi cũng khiến người khác không ưa nỗi.
"Lời cô ta nói có thể tin tưởng được sao.
Anh đừng quên năm đó anh dùng thủ đoạn gì, để lấy hết toàn bộ của cải của nhà cô ta.
Nếu cô ta biết nhất định sẽ cắn lại anh."
Năm đó thế lực của bọn họ mới bắt đầu tạo dựng, để có thể phát triển một cách nhanh nhất cần phải có một lượng lớn kinh phí cho việc sắm sửa vũ khí, xây dựng quân đội.
Nhà họ Đỗ đúng là đã tài trợ rất nhiều cho Dương Lục Khiết, với hy vọng ông ta làm nên nghiệp lớn.
Nhưng một hang động không đáy thì không bao giờ đủ, vừa hay Lâm Thái Trinh không vừa mắt Mạn Nhu Đình, mà ông ta cũng nhìn trúng nhà họ Trần giàu nhất xứ Phong Dinh lúc bấy giờ.
Vậy cho nên bọn họ lên kế hoạch diệt nhà họ Trần, vừa có thể lấy lòng Lâm Thái Trinh vừa có tiền, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tuyết Lan nghe được mấy lời này cả thân người khẽ run.
Xem ra cô đoán đúng rồi vụ hoả hoạn năm đó của nhà Tư Lan có bàn tay của Dương Lục Khiết nhúng vào.
Có thể Lê Trọng Thúc nhắm đế Tư Lan vốn đã nằm trong kế hoạch của bọn họ từ lâu.
Sau đó lợi dụng chuyện này, để Ba Toàn vào ở nhà họ Trần đêm đến thì phóng hoả.
Trong lúc cô ấy đang bị hận thù che mắt, Ba Toàn làm người tốt đứng ra lo hậu sự cho gia đình cô ấy.
Nhưng thực chất trước đó bọn họ hẳn đã tính xong dùng cách nào để chuyển hết tài sẳn của nhà Tư Lan đi.
Cũng may hiện tại Tư Lan đã rời đi, bằng không cô ấy nghe được điều này còn có thể bình tĩnh đứng yên như cô sao.
Chắc sẽ lao đến mà một mất một còn với Dương Lục Khiết, trong lòng Tuyết Lan càng thêm khinh bỉ.
Hạng người như ông ta đúng là làm vấy bẩn hai chữ cách mạng thiêng liêng.
"Năm đó chọn cô ta không phải chỉ vì của cải của nhà họ Trần, mà vì cô ta là cô gái trong lòng của thằng nhóc Mạnh Hùng kia.
Anh khó khăn lắm mới nuôi lớn một quân cờ tốt như vậy, phải nắm được điểm mấu chốt chứ.
Ba Toàn đã xác định rồi, cô ta chỉ là bám vào Phạm Tuấn để tìm chỗ dựa mà thôi, có lẽ cái chết của Tống Thanh làm cô ta sợ.
Mấy ngày trước Ba Toàn dùng mạng của Mạnh Hùng uy hiếp cô ta, cô ta đã lập tức đưa bản đồ quân sự cho chúng ta.
Một con cờ như vậy vẫn còn rất nhiều giá trị, em yên tâm."
Tuyết Lan như chết đứng, ra là những ngày cô không có ở đây Tư Lan không những đánh cắp bản đồ quân sự đưa cho bọn họ, mà còn đáp ứng sẽ lấy mạng anh,cũng còn may là cô ấy vẫn chưa ra tay, bằng không cô cho dù có chết cũng sẽ không tha thứ cho Tư Lan.
Bây giờ cô hiểu vì sao hôm đó trước khi đi Tư Lan lại nói xin lỗi mình.
Một lúc sau cả hai người kia tách nhau ra, Lâm Thái Trinh rời đi trước.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh kêu ngạo của bà ta Dương Lục Khiết có chút không rõ.
Một người phụ nữ nguy hiểm như thế này, liệu ông ta có nên giữ lại bên mình hay không.
Thiết bị nghe lén được gắn bên trong áo khoát của Tuyết Lan.
Trông nó hết sức đơn giản, giống một ăng-ten được gắn vào một cái hốc với một màng chắn màu bạc đóng vai trò như một micrô.
"Zlatoust" hoạt động mà không cần đến pin hoặc nguồn điện nào cả.
Để kích hoạt thiết