Tuần san nhật báo cũng không phải của ông ta mở, chẳng qua cũng là kẻ làm thuê mà thôi.
Hơn nữa chỉ trong vòng vài tháng liền trở thành một phần của giới thượng lưu.
Để bước chân vào cái giới này dù là tiền tài hay địa vị một cái cũng không được thiếu.
Nếu là địa vị, miễn cưỡng một chủ biên của tòa soạn lớn vẫn còn có thể tạm chấp nhận.
Về tiền tài, lương chủ biên một tháng 100 nghìn đông dương, còn không bằng vài bữa ăn của anh ở nhà hàng Pháp.
Vậy cho nên câu hỏi được đặt ra chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi Trần Bình làm thế nào lại có nhiều tiền như vậy.
Buôn bạch phiến sao, đương nhiên là hắn không có cái gan đó, bởi vì dính đến Bạch Phiến sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Ông ta sẽ không ngu đến mức đó.
Mấy năm nay, ngoài việc huấn luyện binh sĩ anh chưa từng để ý đến việc gì khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không nắm được tình hình ở đây.
Vừa hay ba tháng trước có kẻ nặc danh, gửi tố cáo cho chính phủ về đường dây liên lạc ngầm của quân cách mạng.
Cho nên khi nhận được tin báo chính phủ mở cuộc càn quét, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
Mà người mật báo cũng nhận được một phần thưởng khổng lồ.
"Cháu nghi ngờ kẻ mật báo đường dây liên lạc cho chúng ta vài tháng trước là Trần Bình."
Tổng thống chau mày, những người ngồi bên trong phòng cũng im lặng.
Chiến dịch càn quét đó họ làm vô cùng lặng lẽ, nhưng vẫn để xổng mất những con cá to nhất.
Nếu thật sự Trần Bình kẻ mật báo, chứng tỏ ông ta từng là người của Tân Nam Á.
"Thiếu tướng ý cậu là quân giải phóng đang tiến hành thanh trừ sao?"
Đỗ An người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tổng thống lên tiếng.
"Thanh trừ" hẳn là vậy Phạm Tuấn cũng từng ngủi đến vấn đề này, cũng chỉ có lý do này mới có thể hợp ký cho những suy luận của anh.
Nhưng khi xâu chuỗi lại thì phát sinh một số điểm nghi vấn không thể lý giải.
Nếu bọn họ chỉ là đang tiến hành thanh trừ, vậy những vụ án mạng trước đó sẽ không ăn khớp.
Đó chính là khúc mắc lớn nhất mà anh chưa thể tìm ra lời giải đáp.
"Trưởng ban An tôi muốn lập một đội tinh nhuệ nhất, ông cần bao nhiêu ngày?"
Chuyên án này một khi đã mở, vậy cần phải có một đội tinh nhuệ nhất.
Hoa Ngọc Lan kẻ đó đứng ở trong tối, xuống tay cặn kẽ không để lại một chút vết tích, tựa như ma quỷ thoát ẩn thoát hiện, anh cần một đội có thể hỗ trợ mình.
"Cậu cho tôi 3 ngày."
"Được."
Cuộc họp kết thúc, anh cũng không ở lại dinh thự mà rời đi.
Tổng thống nhìn theo bóng lưng của chàng trai.
Mười năm không gặp quả là đã sức dài vai rộng.
Năm đó trong cuộc đảo chính Phạm Mạnh hy sinh, cũng là một phần cho tổ quốc.
Nhưng dù sao cũng là ông nợ thằng bé này.
Quân cách mạng ở Bắc Thành càng ngày càng lớn mạnh, lực lượng trong tay ông qua thời gian cũng không còn hùng dũng như trước.
Hiện tại chỉ có thể tìm cách, mở rộng ngoại giao để nhận viện trợ từ nước ngoài.
Cho dù điều đó đồng nghĩa với việc có thể rước thêm một con sói vào nhà, nhưng ông không còn cách nào khác.
Những vụ án lần này ảnh hưởng không ít đến kế hoạch của ông.
Giới thượng lưu Nam Thành có vẻ đang dè dặt khi tiếp xúc với người của chính phủ.
Bọn họ sợ sẽ bị quân giải phóng nhắm trúng.
Cho nên một lượng lớn tiền trước đó bọn họ đã hứa sẽ hỗ trợ chính phủ trong giai đoạn khó khăn đã không thể lấy được.
Tiền trong túi thương nhân, bọn họ không nhã ra ông cũng không thể dí súng ép họ nhã.
Hy vọng lần này có thể bắt được kẻ kia về quy án.
Nếu thật sự là phía bắc đang thanh trừ, vậy thì bọn họ càng phải nhanh hơn bên kia một bước lấy được nửa danh sách còn lại.
Như vậy mới có thể tiêu diệt sạch những tên gián điệp phía bắc đang trà trộn ở Nam Thành, đợi ngày phản công giành lại phương bắc.
☆Bên này Phạm Tuấn vừa về đến Nam Thành đã nhận nhiệm vụ điều tra về hoa ngọc lan, thì bên kia Tư Lan cũng đã trở về.
Việc đầu tiên là cô làm là thu thập mọi tư liệu về Phạm Tuấn.
Tuyết Lan cũng không có thảnh thơi gì, thân là một hồn ma nhưng lại bị bắt làm việc đến kiệt sức.
Vì sao à, vì Tư Lan mà không ngủ thì cô cũng chẳng ngủ được, đã thế cô ấy còn làm việc thâu đêm.
Ngày nào cũng đến phòng trà, có khi hát đến rạng sáng mới về, ban ngày thì lại ngủ bù.
Mà ban ngày cô đâu có xuất ra khỏi thân thể Tư Lan được, giờ giấc loạn cả lên cứ như một bên là Mỹ một bên là Việt Nam vậy.
Tuy không thể nhìn thấy bộ dạng của mình, nhưng cô có thể khẳng định mình sắp biến thành con gấu trúc mắt thâm rồi.
"Tư Lan xin cô đó, cô có thể ăn ngủ làm việc theo đúng giờ giấc khoa học một tý có được không.
Cô không sợ biến thành bà già mắt thâm da sạm mặt một rỗ chân chim à.
Cô không sợ nhưng mà tôi sợ, ngủ đi mà 3 giờ sáng rồi xin cô đó."
Tư Lan cảm thấy mệt mỏi, cô không phải không muốn ngủ mà là không thể ngủ.
Mấy ngày nay cô cứ bị giọng nói kia làm phiền đến mức sắp phát điên rồi.
Cô đến bên bàn trang điểm kéo ngăn tủ lấy lọ thuốc an thần, cô biết không nên dùng thuốc này quá nhiều sẽ không tốt nhưng hết cách rồi, không có thuốc cô không ngủ được.
Tuyết Lan thấy Tư Lan cuối cùng cũng chịu đi ngủ thì mừng thầm trong bụng, đợi người ngủ rồi cô vội vội vàng vàng thoát ra.
Sau