" Chuyện gì, nếu là chuyện về Vương Hiên thì tôi không có gì để nói"
" Ồ, cô nói đúng rồi đấy, tôi là đang muốn đề cập đến chuyện đó "
" Thì sao? Tôi với anh ấy chấm dứt với nhau từ mấy năm trước rồi, bây giờ cô muốn hỏi cái gì, tôi là người đã có chồng rồi cô hiểu chứ"
" Có chồng? Ha!.
cô nói không liên quan đến vậy cô không biết là chính cô là nguyên nhân khiến tôi và anh ấy chia tay đấy,! "
" Tiêu Phương chị đừng có ăn nói hàm hồ, chị không giữ được anh ấy mà đổ lỗi cho tôi,đáng lẽ lời đó tôi phải nói với chị thì đúng hơn đó"
" Chỉ tại cô chiếm chọn trái tim anh ấy nên lúc ở bên tôi anh ấy luôn hướng về cô, cô hiểu không, Vương Hiên ngày đêm chỉ nhớ đến cô, đến cô đến cô!.
.
cái gì cũng cô hết "
Tiêu Phương không giữ được bình tĩnh mà hét lên, mặt cô ta lúc này rất dữ dằn như là một người không bình thường
" Tôi phải làm gì ấy quay lại bên tôi và tốt nhất là cô nên biến mất ,! "
" Tiêu Phương chị bình tĩnh lại! chị sao vậy,!.
.
"
Nói xong cô ta tiến lại gần mà đẩy cô xuống cầu thang từ trên phòng vệ sinh xuống dưới sảnh
" aa!.
.
a "
Tiếng hét chói tai khiến mọi người tập trung đến hướng đó, nhóm Vương Hiên tiến lại gần
" Tiểu Kiều!.
"
" Tránh ra!.
"
Lục Thành Nghị nghe thấy tiếng hét đích thị là tiếng của em gái mình thì chạy nhanh đến đó, anh tức giận quát lên ôm lấy em gái nằm bất tỉnh dưới nền nhà sau đó nhìn lên phía trên đầu cầu thang bằng ánh mắt hằn lên tia tơ máu như muốn bóp ch3t cô ta.
Tiêu Phương run rẩy cô ta nãy như bị hoá điên không làm chủ được bản thân nên gây ra hậu quả như vậy
" Gọi cấp cứu!.
"
Bên ngoài Bắc Thượng Nam mặc bộ vets đen tuyền bộ dạng gấp gáp lo lắng đi vào đỡ lấy cô từ tay Thành Nghị
"Là ai làm!.
.
"
Âm lượng của anh còn to hơn khi nãy của Thành Nghị nhìn người con gái mình yêu đang ngất đi trong lòng anh mà không biết gì nữa.
Lòng anh nhói lại
!
" Cậu giải quyết chuyện này