Nhưng khi anh cười lại đẹp như ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua những đám mây đen dày đặc.
“Nếu tôi có thể thuyết phục được ông ấy thì đã không cần tới tìm cô rồi.
”
Âu Tuấn chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhẹ nhàng chống cằm.
Những đường cong gân xanh cơ bắp mềm dẻo hiện lên trên cánh tay, thật sự rất đẹp mắt.
Chưa kể những nữ nhân viên phục vụ trong quán cà phê nhiều lần nhìn trộm Âu Tuấn, ngay cả Giản Linh cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh, thật sự là quá đẹp, không gì sánh bằng.
Giản Linh hiểu ý của anh: “Anh muốn cho tôi đi gặp ông Âu để bàn bạc chuyện này sao?”
“Ừm, cô cũng không hy vọng cuộc sống cá nhân bị tôi quấy rầy, môi trường làm việc cũng liên quan đến tôi mà đúng không?”
Âu Tuấn hỏi lại một câu.
Giản Linh tạm dừng vài giây, gật đầu: “Được.
Tôi sẽ đi nói chuyện.
Nhưng tôi không chắc chắn có được hay không đâu nha.
”
Giản Linh cũng không cảm thấy ý tưởng của Âu Tuấn có gì sai, bởi vi anh không tin, không tin trên đời này có thể hồi sinh, làm sao có thể ép buộc người bên cạnh mình tin được, hơn nữa trên đời này có người biết được số mệnh của mình nhưng thà chết cũng không muốn tiếp tục sống.
Không thể nói đây là sai, chỉ có thể nói đây là quan điểm bất đồng của mỗi người mà thôi.
Huống chi, anh còn hơn hai năm nữa mới qua tuổi 30.
Giản Linh từ nhỏ đã tiếp xúc với những việc tương tự như thế này, cũng không quá bối rối.
Nếu Hoàng Thượng không vội, cô thậm chí còn là thái giám, càng không cần phải nhọc lòng.
Những lời này khiến Âu Tuấn vừa lòng, đuôi lông mày giương lên, khoé môi cong thành một đường cung nhợt nhạt, vẫy tay với người phục vụ.
Nữ phục vụ vội vàng đi tới.
Âu Tuấn thanh toán hoá đơn rồi cùng Giản Linh đi ra ngoài, cô ngồi trên xe của anh,