*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Chương Diệc có chút bất ngờ, nếu như nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Tô Nhiên âm thầm mời anh ăn cơm.
"Được đó, cậu chọn địa điểm đi."
Tô Nhiên chọn một nhà hàng gần bệnh viện, ngày hôm qua anh đặt vị trí ở trên mạng, cho nên hai người đi vào, liền bị nhân viên tạp vụ nghênh đón đến bên trong phòng riêng tận cùng.
Anh theo thói quen giúp Chương Diệc mở ra ghế tựa, chờ sau khi anh ngồi xuống mình mới đến ngồi xuống ở vị trí đối diện. Gọi đồ ăn cũng đều căn cứ vào khẩu vị Chương Diệc. Toàn bộ hành trình một câu nói Chương Diệc cũng không cần nói, Tô Nhiên đều có thể an bài hết thảy thoả đáng chu đáo.
Dù sao cũng giằng co hiểu nhau ba năm. Trong lòng Chương Diệc có mấy phần cảm khái, anh uống một hớp nước chanh trong cốc thủy tinh, suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: "hai ngày trước tôi cùng Phó tham mưu trưởng hạm đội thứ năm hàn huyên một lần, anh ta nghe nói qua cậu, cũng rất hoan nghênh cậu đi phòng chỉ huy thông tin của bọn họ. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thứ sáu tuần này lệnh điều nhiệm có thể phê xuống trước."
Bây giờ cấp bậc Tô Nhiên là thiếu tá, nếu như điều đến phòng chỉ huy thông tin, thăng lên một cấp khẳng định không thành vấn đề. Anh lại ở đó hai ba năm, cũng có khả năng làm đến Đại tá. Cái này để cho người điều nhiệm đỏ mắt không thôi, làm tâm lý Tô Nhiên lại không có thêm nửa phần gợn sóng, anh rũ mi mắt nhỏ dài, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Chương Diệc muốn nói gì, máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên vang lên. Anh vừa nhìn điện báo, nhất thời kinh ngạc nhíu mày.
"Alan?"
"Diệc, em đến thủ đô tinh, còn khoảng hai mươi phút nữa có thể đến nhà anh."
Giọng điệu bên kia thập phần hưng phấn, xen lẫn kích động không che giấu nổi, "em xin học viện sớm
tốt nghiệp biện hộ, đã thông qua, thủ tục liên quan cũng đều xong xuôi. Diệc, chúng ta có thể kết hôn!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Nghe đến hai chữ kết hôn, sắc mặt Tô Nhiên nhất thời trở nên cực kỳ tái nhợt. Mà lúc này thần sắc Chương Diệc cũng không khá hơn bao nhiêu, anh ấn cái trán lại mơ hồ làm đau, cười khổ nói, "Alan, cậu nên sớm nói với tôi một tiếng, như vậy tôi đi thái không cảng đón cậu."
"Không có chuyện gì, em tới tìm anh cũng giống vậy. Em mang theo thật nhiều lễ vật cho anh, còn có cho Chương lão gia và chú Chương——"thiếu niên trong hình ảnh toàn tức xoay đầu lại, bỗng cười híp mắt hỏi thăm Tô Nhiên một chút, "Tôi nhớ tới anh, anh tên gọi Tô Nhiên, là phó quan của Chương Diệc hả? Tôi cũng mang lễ vật cho anh."
Tô Nhiên không nói cái gì, anh tự giễu nở nụ cười, khô khốc nói, "Cảm tạ Alan điện hạ."
"Diệc, bây giờ anh ở bên ngoài ăn cơm hả? Trở về ăn với em có được hay không, em ngồi hạm phi hành hai ngày, đều sắp mệt chết đi được."
Anh nói xong câu đó, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa lễ phép, mặc dù có nụ cười nhiệt tình của nhân viên tạp vụ đẩy toa ăn tiến vào. Biểu tình Chương Diệc bị làm khó dễ mà nhìn người đối diện liếc mắt một cái, Tô Nhiên miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói, "Trưởng quan, ngài trở lại bồi Alan điện hạ đi, ngày khác tôi lại mời ngài ăn cơm cũng giống như vậy."
"Tô Nhiên, lần này thực sự là không tiện, lần sau tôi mời cậu, được không?" Chương Diệc đứng lên, trên gương mặt tuấn tú đều là