*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Căn cứ lời bác sĩ từng nói, Chương lão gia qua đời trong khi ngủ, không có trải qua bất kỳ thống khổ nào.
Chương Diệc ở phòng bệnh nhìn Chương lão gia một lần cuối cùng, lúc đi ra cửa phòng, anh nhìn thấy nơi hành lang chật ních người đến thăm. Một nhà chú hai, Chu Dĩ Nam, Bùi Tịch, có rất nhiều người anh không gọi ra tên, trong đó phần lớn đều mặc quân trang, khuôn mặt kín bưng.
Chương Diệc không nhớ đến chính mình có cùng những người kia chào hỏi hay không, ký ức mấy ngày sau đó, cho dù anh cố gắng hồi ức thế nào, luôn cảm thấy như có tầng sương mù che lại mơ hồ không rõ.
Trù bị tang lễ, tiếp đón khách mời, còn có xã giao cùng truyền thông, mỗi một hạng Chương Diệc đều hoàn thành đến kín kẽ không một lỗ hổng. Trên người anh nhất quán phong mang cùng nhuệ khí đều thu liễm, ngày ấy phúng viếng, Chu Dĩ Nam và Bùi Tịch nhìn thấy anh đều có chút bận tâm, mấy ngày ngắn ngủi không gặp, anh thật giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Buổi chiều tang lễ kết thúc, dưới bầu trời nổi lên mưa phùn, Chương Diệc gặp được một người anh cũng không muốn gặp lại ở nghĩa địa, mẹ đẻ của anh.
Tuy rằng đã trung niên, nhưng người phụ nữ Omega này vẫn bảo dưỡng tốt như cũ, khuôn mặt bà trắng nõn, chỉ có nhàn nhạt nếp nhăn ở khóe mắt, thân hình cũng không có biến dạng. Bà mặc một thân trang phục màu đen, trong tay cầm một cái ô đi mưa trong suốt, dắt một bé trai sáu, bảy tuổi đi tới trước anh.
Lúc trước có mặt lúc tang lễ Chương Diệc nhìn qua mặt bà, nhưng mà chỉ đến thế mà thôi. Anh không hiểu người phụ nữ này tại sao muốn đến nghĩa địa tìm anh.
"Tiểu Diệc, gần đây con có
khỏe không?" Người phụ nữ đi tới trước mặt anh, trên mặt mang mỉm cười ôn hòa. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc cảm thấy được nụ cười kia giả tạo thế nào. Có lẽ là bà tái giá gót chân trải qua rất mỹ mãn, mấy năm qua lúc bà nhìn thấy Chương Diệc thái độ tốt hơn rất nhiều, thậm chí tình cờ còn có thể hiện ra mấy phần ôn nhu thuộc về từ mẫu. Bất quá Chương Diệc đối với bà muốn tránh e sợ rằng không kịp, anh tình nguyện bà lạnh lùng trước sau như một, cũng không muốn nhìn đến bà tận lực lấy lòng đối với mình. Vô luận bà lấy lòng là xuất phát từ đồng tình buồn cười hay là đột nhiên phát hiện ra lương tâm, anh đều không có hứng thú biết rõ, càng sẽ không mở rộng cửa lòng tiếp thu.
"con còn có việc, đi trước, các người tự tiện." Chương Diệc giật nhẹ khóe miệng, vòng qua đôi mẹ con kia đi đến bên dưới ngọn núi.
"Tiểu Diệc ——" người phụ nữ quay người gọi anh lại, bên trong giọng điệu xen lẫn áy náy cùng bi ai, "Chuyện trước kia, là mẹ có lỗi với con... Con có thể tha thứ cho mẹ sao?"
Bước chân Chương Diệc dừng một chút, nhưng anh không quay đầu lại, mà là đạp cầu thang trơn trợt, trong mưa càng lúc càng lớn, tiếp tục đi về phía trước.
Cách ngày, Chương Diệc đi quân bộ làm việc như thường lệ. Tô Nhiên đã điều đi hạm đội thứ năm, người tiếp nhận anh là văn bí thư phái tới một cái nòng cốt, cũng là Beta, gọi lý khiêm. Chương Diệc và anh làm