*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
"Ừm..."
Côn thịt nóng rực đánh xuyên qua lại trong miệng anh, phía sau miệng huyệt ẩm nhuyễn cũng bị liên tiếp va chạm, loại tư vị này tiền hậu giáp kích thực sự không chịu được bao nhiêu. Mà giờ khắc này bệnh trạng thân thể trước nay chưa từng có khát cầu tinh dịch Alpha, chen lẫn bên trong cảm giác đau đớn là sung sướng vi diệu cũng có thể làm cho thân thể của anh không tự chủ được run rẩy.
Dù sao Alan tiết qua một lần, bởi vậy lần này ở trong miệng Chương Diệc không có kiên trì bao lâu liền bắn. Chỉ một thoáng, vị xạ hương nồng nặc tràn đầy khoang miệng Chương Diệc, thậm chí hòa tan hương vị hoa mân côi trên người Alan. Anh hơi cảm giác không khỏe mà nhíu mày, mùi vị tinh dịch không hề tốt đẹp gì, có thể là anh vẫn theo bản năng mà nuốt mất toàn bộ.
"Diệc, anh giỏi quá." Alan rút ra tính khí cụ, nâng mặt Chương Diệc lên hôn sâu một cái.
Chương Diệc không thể không mất công tốn sức mà ngẩng cổ chịu đựng Alan hôn môi, cố tình lúc này Bùi Tịch cũng đến nơi quan trọng. Anh nắm chặt vòng eo Chương Diệc gầy khỏe dẻo dai, càng ngày càng hung ác đánh vào nơi mật địa ẩm nhuyễn kia, đồng thời cúi người xuống, ở trên lưng của Chương Diệc sót một cái hôn khẽ.
Liền tại lúc ba người tính trí sabác sĩa, đồng hồ Chương Diệc đặt ở trên tủ đầu giường bỗng nhiên lách tách vang lên. Một ngữ âm thỉnh cầu tự động nổi giữa không trung, là điện thoại của Chu Dĩ Nam.
Ba người đều ngây
ngẩn cả người, Alan cắn môi Chương Diệc, trên mặt chợt lóe một tia thần sắc ác liệt. Anh nhấn nút gọi Chương Diệc.
"Alan đừng ——" Chương Diệc muốn ngăn cản đã không kịp, bên trong đồng hồ truyền đến giọng điệu ôn nhu của Chu Dĩ Nam. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Tiểu Diệc, em từ quân bộ về nhà hả?"
"em... Trở về..." Chương Diệc đành phải kiên trì trả lời.
"giọng nói em sao lại khàn như vậy, bị cảm sao?"
"Không có —— ưm" Bùi Tịch phía sau bỗng nhiên tàn nhẫn mà đụng mấy lần ở trong cơ thể anh, có một lần vừa vặn sát qua điểm mẫn cảm của anh, eo thân Chương Diệc mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trong cổ họng tiết ra một tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu.
"Tiểu Diệc, bên cạnh em còn có người sao?" rốt cục Chu Dĩ Nam nghe được có chỗ không đúng.
Chương Diệc đẩy thiếu niên mút vào ngực anh ra, nhắm mắt lại, vẫn là tàn nhẫn quyết tâm nói, "vâng, ngày hôm nay... Em lại tái phát."
Đầu kia trầm mặc vài giây, một hồi lâu, giọng nói Chu Dĩ Nam khô khốc mới từ đầu kia truyền đến, "Người bên cạnh em, là Bùi Tịch sao?"
Chương Diệc không hề trả lời, mà là trầm mặc cúp điện thoại. Không khí trong phòng nhất thời có chút đông lạnh, Bùi Tịch không biết từ lúc nào,