*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Bầu không khí Tinh Mang hào chưa bao giờ nghiêm nghị giống ngày hôm nay như thế.
Chương Diệc đang đứng ở phòng chỉ huy, nhìn thái không cảng càng ngày càng gần, lấy mũ lính xuống, thở dài thật sâu.
"Trưởng quan, Lâm Sâm số 37 đã tỉnh lại, tạm thời chúng tôi chưa nói cho anh biết tin tức số 38 tự sát. Anh nói muốn gặp mặt ngài một lần." Phó quan ở phía sau anh nói.
"cho anh ta vào đi."
"Vâng, trưởng quan."
Lâm Sâm rất nhanh liền bị mang theo vào, máu ứ đọng trên mặt anh vẫn chưa có tiêu sưng, trên cánh tay cũng quấn lấy vải băng, nhưng anh vẫn cứ thẳng tắp lưng, kính một cái nghi lễ quân đội với Chương Diệc.
"Báo cáo trưởng quan, Lâm Sâm số 37 trước đến báo danh!"
Chương Diệc xoay người, khẽ gật đầu với anh, "Thân thể cậu vừa khỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều." Thơ_Thơ_ddlequydon
"Trưởng quan, tôi có thể hỏi một chút... Số 38 anh bây giờ ở nơi nào?"
Thân thể Chương Diệc cứng đờ, anh thở dài trong lòng, lúc đang tìm chữ uyển chuyển, đột nhiên nghe Lâm
Sâm nói, "có phải là anh ta xảy ra vấn đề rồi?"
Trong mắt Chương Diệc loé ra một tia kinh ngạc.
Lâm Sâm cúi đầu, nụ cười đắng chát, "Trưởng quan, kỳ thực bắt đầu đi ra từ phòng y tế, tôi cũng cảm giác được... Các người không cần gạt tôi."
"Chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm. Nếu như đêm đó lúc tôi tìm anh ta gặp mặt nói chuyện, chưa hề đem lời nói đến mức nặng như vậy, sự tình còn có khả năng chuyển biến tốt." Chương Diệc áy náy nói.
Lâm Sâm lắc đầu, trong mắt ẩn ngấn lệ, "Là trách nhiệm của tôi mới đúng, tôi biết rõ anh ta là Omega, hoàn... Trưởng quan, xin lỗi." Anh sâu sắc khom người chào với Chương Diệc.
Chương Diệc cau mày, không nói gì.
"Trưởng quan, có thể cho phép tôi nhìn anh ta một lần cuối cùng không?" Lâm Sâm