*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Con ngươi Chương Diệc rụt lại, vẫn cứ trấn định mà đi về phía trước.
Bên trong thể chất Omega ẩn hình, hẳn là sẽ không dễ dàng bị người nhìn ra như vậy mới đúng... Chẳng lẽ là, khí vị trên người anh phát sinh biến hóa?
Chương Diệc cau mày mà trở lại nơi ở. Alan ở bên cạnh bàn ăn chờ anh, thấy anh tâm sự nặng nề đi tới, quan tâm nói, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, mới vừa đụng phải Đại hoàng tử."
Thần sắc Alan lập tức trở nên hơi cảnh giác, anh đi tới trước mặt Chương Diệc, lo lắng nói, "Anh ta không làm gì anh chứ? Là không phải nói lời gì khó nghe hả?"
Chương Diệc lắc đầu, bây giờ cục thế chính trị hoàng thất liên bang vô cùng mẫn cảm, mọi cử động của Alan đều bị toàn bộ liên bang để ý, anh không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ này trở nên mâu thuẫn gay gắt giữa Alan và anh hai của cậu.
"Diệc, nếu như anh ở nơi này chịu bất kỳ ủy khuất gì, hoặc là có ai bắt nạt anh, nhất định phải nói với em." Alan không yên tâm nhìn anh.
Chương Diệc bật cười, "cậu coi tôi là đứa nhỏ ba tuổi sao? Lại nói tôi là A——" anh tự biết nói lỡ, sắc mặt trắng bệch mà ngậm miệng lại, chưa hề nói xong chữ Alpha kia. Thơ_Thơ_
"Diệc, kỳ thực... Ngày hôm qua em không cẩn thận thấy được điện tín của anh, liên quan với báo cáo kiểm tra sức khoẻ." Chương Diệc nói sai, vừa vặn cho Alan một cái cơ hội thẳng thắn thật tình, cậu quyết định đều nói ra hết thảy cùng Chương Diệc.
"Xin lỗi, kỳ thực
Bùi Tịch đã sớm nói cho em biết, mà chúng tôi vẫn luôn gạt anh..." thần sắc Alan áy náy, mang theo vài phần cẩn thận và ước ao nhìn về phía Chương Diệc, "anh có thể tha thứ cho em không?"
"Cái gì tha thứ hay không tha thứ, không phải là thể chất thay đổi sao, cũng không phải chuyện lớn gì." Chương Diệc cúi đầu cười cười, trong mắt xẹt qua thoải mái, "Được, ăn điểm tâm đi, tôi sắp chết đói."
Một trang này cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua, thậm chí Alan bắt đầu hoài nghi là chính mình chuyện bé xé ra to, đối với thể chất Chương Diệc thay đổi, chuyện này quá phận sầu lo. Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần có rảnh rỗi anh theo Chương Diệc đi ra ngoài giải sầu, cảnh du lịch ở khu thủ đô bọn họ cơ hồ đều đi một lần. Đương nhiên, thân phận cậu đặc thù, đều phải khách quý nói thông, rất nhiều lúc cũng không có thể chơi được tận hứng.
"Diệc, kia có bồ câu trắng, anh muốn đi cho ăn không?" Ngày này hai người đi tham quan một toà giáo đường, đúng dịp thấy suối phun trên quảng trường đậu rất nhiều bồ câu trắng, Alan liền đề nghị hai người đi quảng trường một chút.
"Không cần đút, nghỉ một lát đi." Chương Diệc đi đến ghế dài giữa quảng trường, anh ngồi xuống trên cái băng ghế, đợi một hồi lâu, cũng không thấy Alan cùng lên đến, nghi hoặc mà