Thiếu Tướng Đế Quốc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

"Diệc, anh đã tỉnh chưa?"

Alan ngồi ở bên giường, có chút lo âu nhìn người chôn đầu ở bên trong chăn. Đêm đó sau khi biến cố xuất hiện, tuy rằng bề ngoài Chương Diệc vẫn rất bình thường, nhưng đáy mắt thần thái lại biến mất hơn phân nửa. Nghe Bryan nói, hơn một tuần lễ anh đều ở trong phòng, cơ hồ chưa từng ra cửa, điều này làm cho Alan không khỏi có chút lo lắng.

"Ngày hôm nay em không cần đi quốc hội, chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm đi, gần đây có phòng trà ăn rất ngon." bây giờ bọn họ đã không chịu nổi ở trong hoàng cung, Alan đặc biệt thay đổi một chỗ biệt thự yên tĩnh, an ninh càng nhắc tới cao nhất, chỉ lo Chương Diệc lại xảy ra chuyện gì.

Người trong chăn giật giật, một lúc lâu, một giọng buồn buồn mới từ bên trong truyền đến.

"Tôi không muốn ăn, tự cậu đi đi."

"Diệc, anh tiếp tục như vậy sẽ làm hỏng dạ dày, lên ăn một chút gì đi. Không muốn đi ra ngoài chúng ta liền ở nhà ăn, bây giờ em liền cho bọn họ làm." Alan cau mày, tự trách không thôi. Nếu như không phải là bởi vì cậu xem thường, làm cho đại ca cầm thú kia thừa cơ lợi dụng, Chương Diệc làm sao sẽ biến thành bộ dáng bây giờ.

Mặt Chương Diệc chôn bên trong gối, lắc lắc đầu. Alan lo âu nhìn anh, lúc tay chân luống cuống, đồng hồ trên tủ đầu giường Chương Diệc chấn động hai lần, một cái video truyền tin nổi giữa không trung.

"A Diệc, anh có khỏe không?"

Nghe đến giọng nói quen thuộc, vai Chương Diệc cứng đờ, anh vén chăn lên, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, chỉ là thần sắc vẫn còn có chút mệt mỏi.

"Tôi vẫn tốt đẹp."

Chuyện đêm đó phát sinh, Alan không có giấu Bùi Tịch, hai người trước đã cãi nhau nhiều lần, Bùi Tịch càng hận không thể lập tức bay đến liên bang, đón Chương Diệc trở về bên cạnh mình. Nhưng bây giờ trạng thái anh cũng là bị đi đày, nếu như Chương Diệc cùng anh đi khu mười chín, tình cảnh nói không chừng nguy hiểm hơn, anh không thể để Chương Diệc cùng anh chịu khổ.

Tàn nhẫn mà trừng Alan vài lần, Bùi Tịch nhìn về phía Chương Diệc, ôn nhu nói: "Nếu tỉnh rồi liền đi ăn cơm đi, đi ra ngoài một chút, đừng luôn ngộp ở trong phòng."

Chương Diệc "Ừ" một tiếng, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo. Alan thấy anh nghe lời Bùi Tịch nói như thế, thở phào nhẹ nhõm đồng thời đáy lòng cũng có chút chua xót. Chờ Chương Diệc vào phòng rửa
tay, nụ cười trên mặt cậu triệt để rút đi, đáy mắt hiện ra mấy phần cô đơn hiếm thấy.

"Anh ta như vậy đã mấy ngày rồi?" cậu nghe Bùi Tịch hỏi. Thơ_Thơ_

Hóa ra truyền tin vẫn không có đóng, Alan quay đầu, nhắm mắt nói: "Gần một tuần lễ."

Bùi Tịch biến sắc mặt, mặc dù anh xuất thân y học lâm sàng, thế nhưng ở phương diện bệnh tâm thần học cũng có trải qua, anh đem biểu hiện cụ thể của Chương Diệc trong những ngày qua đều hỏi một lần, sắc mặt càng ngày càng kém.

"bây giờ cậu lập tức hẹn trước một chuyên gia khoa tâm thần."

Alan không muốn tin tưởng tình hình tinh thần Chương Diệc xảy ra vấn đề, cậu vẫn ôm một tia hy vọng, thử dò xét nói: "Có thể chúng ta nghĩ sai rồi hay không? Hay là bởi vì anh ta biến thành thể chất Omega, cho nên phương diện tâm tình có chút đa sầu đa cảm?"

"Tôi so với cậu biết rõ anh ta hơn, coi như thể chất chuyển biến thành Omega, anh ta vẫn là Chương Diệc. Bây giờ anh ta khác thường như vậy, chỉ có thể nói rõ... Anh ta thật sự không chịu đựng nổi."

Alan rất rõ lời Bùi Tịch nói là có ý gì. Kỳ thực từ ngày thứ nhất Chương Diệc đến liên bang, cậu cũng cảm giác được, Chương Diệc vẫn chưa quên Chu Dĩ Nam, mà hết thảy chuyện liên quan với anh, anh vẫn luôn giấu ở đáy lòng, bọn họ căn bản không đụng tới, càng khỏi nói giúp anh mở ra khúc mắc.

"bây giờ tôi liền liên hệ bệnh viện hoàng thất." vẻ mặt Alan nghiêm túc.

"Hai người các người đang nói chuyện gì?" Rửa mặt xong Chương Diệc từ trong phòng rửa tay đi ra.

"Không có gì." Bùi Tịch cấp tốc liếc mắt ra hiệu với Alan, "Tôi còn muốn đi khám bệnh, cúp trước, lần sau gặp lại."

Nhìn hình ảnh Bùi Tịch biến mất, Chương Diệc nhất thời có chút mờ mịt. Anh chuyển sang Alan, ánh mắt người sau thâm trầm theo dõi anh, dường như muốn từ bên trong ánh mắt anh đào móc ra một vài thứ gì đó.

"Diệc, buổi chiều chúng ta đi làm kiểm tra, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện