*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Trong một tuần, mỗi ngày Chương Diệc đều sẽ đi bệnh viện thăm viếng Tô Nhiên.
Tô Nhiên vẫn như ngày đầu tiên anh nhìn thấy như vậy, không hề tức giận nằm ở trên giường bệnh, chỉ có đường cong giám hộ tâm điện yếu ớt gợn sóng chứng minh anh còn sống.
Ngoại trừ Chương Diệc, còn có rất nhiều người đến thăm anh, đều đã từng là đồng liêu và thuộc hạ của anh. Cùng Chương Diệc không giống nhau, trên mặt bọn họ cơ hồ đều mang thần sắc cực kỳ bi thương, tựa hồ đối với Tô Nhiên tồn tại đã không còn ôm hi vọng.
Chương Diệc nghe nói qua, người bị ném vào đấu thú tràng trong lòng đất, đa số không chết cũng tàn phế, coi như sống tiếp, sau đó cũng như xác chết di động, anh tra xét rất nhiều tư liệu ở trên mạng, nhìn thấy tranh ảnh một bức so với một bức mà giật mình. Mấy đêm này, anh không ngừng nằm ác mộng, trong mộng Tô Nhiên máu me khắp người nằm ở lòng đất âm u, mấy con thú hoang cực đại mà xấu xí cắn xé ở trên người anh, anh như rác thải bị vứt bỏ ở kia, vết thương trên người từ từ mục nát bốc mùi...
Mấy ngày liền gặp ác mộng để cả người Chương Diệc đều mỏi mệt, anh không thể không nghe theo Bùi Tịch kiến nghị, đến khoa tâm thần. Bác sĩ cho anh một chút thuốc trấn định yên giấc, sau khi anh đúng hạn dùng thuốc, tình hình mất ngủ mới có chuyển biến tốt.
Những ngày qua Tô Nhị đều ở cùng anh, cô bé không đem chuyện Tô Nhiên nói cho người nhà, yên lặng mà dùng
vai non nớt chịu tất cả. Chương Diệc đối với tiểu cô nương này rất là thương tiếc, đón cô vào bên trong nhà, để Thụy Khắc chăm sóc. Anh dự định chờ nghỉ hè qua, trường học Tô Nhị khai giảng, anh lại đưa cô bé về nghỉ lại.
"Chú Chương Diệc, ngày hôm nay chúng ta có thể vào thăm anh trai."
Ngày hôm nay hai người sớm đã tới bệnh viện, các hạng cơ thể sống Tô Nhiên chinh phạt đã ổn định, tuy rằng tạm thời không hồi tỉnh, mà cũng sẽ không có cảm hoá nguy hiểm, vì vậy ngoài phòng chăm sóc đặt biệt họ mở ra cho bọn quyền quan sát một lần. Thơ_Thơ_
"Ừm." Chương Diệc sờ sờ tóc của cô bé: "Thời gian không nhiều, chúng ta phải nhanh chút."
Đang chuẩn bị trong phòng thay trang phục vô khuẩn, mang theo khẩu trang và găng tay, Chương Diệc nắm tay Tô Nhị, theo nhân viên y tế chỉ thị, rón rén đi vào phòng giám hộ.
Chớp mắt cách cửa tránh thoát dày nặng, viền mắt Tô Nhị liền đỏ, cô bé đi tới bên giường, yên lặng cách vỏ chăn nắm chặt tay Tô Nhiên phủ kín lỗ kim, nhỏ giọng khóc nức nở.
Chương Diệc không biết phải an ủi cô bé như thế nào, đại khái là những ngày qua đã đau đến chết lặng, anh thấy dáng dấp Tô Nhiên nằm ở trên giường bệnh tái nhợt suy yếu, trái lại tâm tình không có bao nhiêu biến hóa. Anh không giống những người kia theo quan sát, đáy lòng anh trước sau ôm hi vọng kiên