*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Nghe Chương Diệc nói, nỗi lòng lo lắng của Chu Dĩ Nam triệt để hạ xuống, trước nay chưa từng có cảm giác hạnh phúc nhấn chìm anh. Anh không nghĩ tới, sau khi bị anh thương tổn sâu sắc, Chương Diệc còn có thể tín nhiệm anh như vậy, tiếp nhận anh. Anh ôm Chương Diệc, môi hôn trán của anh, trong lồng ngực vừa áy náy vừa cảm động.
"Kỳ thực em còn muốn cảm tạ Mộ Dung Hàm, nếu như không phải cô ta tới tìm em, em cũng sẽ không biết tình huống của anh." Chương Diệc dựa vào trên cánh tay Chu Dĩ Nam, thở dài nói.
Chu Dĩ Nam "Ừ" một tiếng, đối với Mộ Dung Hàm, anh cũng thua thiệt rất nhiều. Chỉ là yêu và không yêu, anh luôn luôn phân rõ ràng. Mộ Dung Hàm đối với anh tốt, tim anh cũng không có bất cứ rung động gì.
"Ngày khác chúng ta mời cô ta ăn cơm đi, cô ta ở bệnh viện cũng chăm sóc anh rất nhiều."
"Được."
Hai người liền hàn huyên vài câu, Chương Diệc nửa ngày này tâm tình chập trùng quá mức kịch liệt, mới vừa trải qua thời kỳ động dục một lần, thân thể và tâm lý đều uể oải cực độ, nói chuyện cùng Chu Dĩ Nam liền ngủ thiếp đi. Chu Dĩ Nam đắp kín chăn mỏng cho anh, nằm ở một bên lẳng lặng mà nhìn chăm chú mặt anh ngủ.
Bộ dáng Chương Diệc ngủ có chút tính trẻ con, thân thể cuộn thành một đoàn, hai cái tay tóm chặt lấy chăn, tựa như chỉ lo có người cướp cùng anh. Chu Dĩ Nam đang muốn cong tay lên để anh nằm ngang, đồng hồ trên tay anh không lấy xuống bỗng nhiên sáng ngời, một cái truyền tin thỉnh cầu nổi giữa không trung.
Là Bùi Tịch. Lông mày Chu Dĩ Nam nhíu lên, anh lấy đồng hồ trên tay Chương Diệc xuống, trực tiếp rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng. Thơ_Thơ_
"Tại sao là anh?" Bùi Tịch nhìn thấy anh, rất là kinh ngạc.
Chu Dĩ Nam ngắn gọn giải thích một chút đầu đuôi câu chuyện ngày hôm nay, Bùi Tịch càng nghe nhíu mày đến càng sâu.
"Ý của anh là, bây giờ anh liền muốn cùng A Diệc quay về với nhau?"
"Chuyện trước kia là tôi làm không đúng,
tôi nghĩ cùng Tiểu Diệc bắt đầu lại từ đầu."
"anh tưởng anh bắt đầu lại từ đầu thì anh bắt đầu lại từ đầu?" ánh mắt Bùi Tịch chuyển lạnh. Tuy rằng sau khi Chương Diệc từ liên bang trở lại anh liền ngờ tới sẽ có tình cảnh này, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy Chu Dĩ Nam dễ dàng như vậy mà một lần nữa đoạt trái tim Chương Diệc.
"lúc anh ta thống khổ nhất bất lực nhất, anh ở đâu? Nếu như không phải là bởi vì anh, lúc trước Tô Nhiên làm sao có khả năng có cơ hội cướp đi anh ta? Nếu như không phải là bởi vì anh, anh ta làm sao sẽ trúng tuyển độ hậm hực?"
"cậu nói cái gì?" Nghe đến bốn chữ cuối cùng, thần sắc Chu Dĩ Nam trở nên cứng ngắc một chút: "Tiểu Diệc bị bệnh trầm cảm?"
Bùi Tịch tự biết nói lỡ, bất quá cho đến ngày nay, anh cũng không muốn giấu giếm sự thực này nữa.
"tháng thứ hai anh ta đến liên bang kiểm tra được. Lúc đó anh ta ở hoàng cung, không cẩn thận bị Đại hoàng tử liên bang nhận ra được Khí tức Omega, hoàng tử cầm thú kia thừa dịp Alan không có ở đó, bắt A Diệc lại, tiêm vào cho anh thuốc kích dục Omega... Bất quá bọn họ không có thành công, đúng lúc Alan chạy tới, cứu anh ta ra, thế nhưng sau sự kiện kia trạng thái tinh thần anh ta vẫn luôn rất thấp. Sau đó liền kiểm tra ra bên trong độ hậm hực."
"Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy không nói cho tôi?" ngón tay Chu Dĩ Nam sít sao cầm lấy tay vịn, thần sắc tức giận: "Alan xử lý như thế nào? Cứ như vậy buông tha Tra Lý? Lancaster?" Thơ_Thơ_
"Đương nhiên không thể." Vừa nghĩ tới Đại hoàng tử liên bang mặt người dạ thú, Bùi Tịch liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: "anh yên tâm, Đại hoàng tử bây giờ cũng không tiện quá,