“Tôi mang Cố đặc trợ đi trước, cậu sau khi làm xong mọi việc thì đi nghỉ ngơi sớm đi.” Diệp Hoài Tây quay đầu liếc mắt nhìn Cố Tử Khung, đảo mắt nhìn La Thụy, thấy dáng vẻ hắn sợ hết hồn, chỉ biết hắn lại tưởng tượng ra gì đó, cũng lười giải thích, trực tiếp mang Cố Tử Khung rời đi.
“La Thụy phó tướng hình như có hiểu lầm với quan hệ của tôi và anh.” Đi được một đoạn, Cố Tử Khung thủy chung giữ khoảng cách nửa bước theo sau Diệp Hoài Tây, cũng không ngăn cản hắn dùng thanh âm thì thầm kề tai nói chuyện.
Diệp Hoài Tây: “Cậu muốn nói cái gì?”
Cố Tử Khung cười khẽ, thanh âm này giống như là tiểu yêu tinh am hiểu câu hồn phách của người khác, tiến vào trong lòng của Diệp Hoài Tây, liền tạo nên một vòng gợn sóng, kéo dài không tiêu tan: “Diệp lão sư, anh muốn dẫn tôi đi ra ngoài thăm dò sao?”
Diệp Hoài Tây nâng tay hạ nhiệt cho vành tai có chút nóng, thoáng nghiêng đầu liếc xem thanh niên đang tươi cười đầy mặt: “Cậu muốn đi đâu?”
Cố Tử Khung không nói chuyện, lấy ra thông tin Diệp Hoài Tây chuyển cho gửi đi một tin tức, ý cười trong mắt càng sâu dừng ở thân ảnh trước mắt.
Diệp Hoài Tây mở ra tin tức, thấy nội dung, không tự chủ được nở nụ cười, cùng người thông minh hợp tác chính là bớt việc, đây là cảm thủ đầu tiên của Diệp Hoài Tây.
Cho dù là có chuyện gì, phản ứng đầu tiên của Diệp Hoài Tây chính là nhìn một cách khách quan không mang theo tình cảm, chờ cách nhìn khách quan biểu đạt xong, mới có thể để cảm tình cá nhân phát huy.
Có đôi khi cảm tình cá nhân vượt trội hơn, ngay cả dưa thừa cũng không có. Nhưng giờ khắc này lại không giống, Diệp Hoài Tây biết đây có thể là tình cảm dành cho người hắn yêu thương, tình cảm cá nhân của hắn giống như là bị áp chế vài thập niên, chưa bao giờ được lơi lỏng như vậy, theo kẽ hở không tính lớn, liền mạnh mẽ nhảy ra, cảm xúc phát sinh lớn lên quá nhanh, làm cho người ta không khống chế được, làm cho hắn suýt chút nữa đi sờ tay Cố Tử Khung.
Rốt cuộc vẫn không thể vượt qua hormone, có rất nhiều cách thể hiện tình yêu của chính mình, cũng từng thích qua một người, nhất định phải da thịt thân cận, dính nhau như keo như sơn.
Đầu ngòn tay Diệp Hoài Tây giật giật, hung hăng nắm tay, ngăn chận tình cảm cuồn cuộn ở dưới đáy lòng, cố gắng ổn định thanh âm: “Thật thông minh.”
“Không thông minh làm sao có thể làm học trò của anh?” Cố Tử Khung cười nói, như là không chút phát hiện hắn không thích hợp.
“Tới.” Diệp Hoài Tây bỏ lại một chữ, sải bước đi tới phòng huấn luyện cớ giáp.
Khóe môi Cố Tử Khung hơi cong, trong
mắt có ý cười còn có vài phần nhu tình, đuổi kịp bước chân của Diệp Hoài Tây còn rất vui vẻ.
Khi Cố Tử Khung nhìn thấy phòng huấn luyện gì đó, bước chân cùng tươi cười như thế nào cũng không nhu tình được.
“Đây là?” Cố Tử Khung nhìn thấy những đài cơ giáp tối thiểu là hơn mười năm bị quân đoàn liên bang đào thải, chần chờ nói, “Anh muốn tôi mang thứ này ra ngoài?”
“Đề ngừa vạn nhất.” Diệp Hoài Tây nâng tay thu lại mấy thứ ở trên bàn, “Tôi kêu La Thụy tiến hành cách bảo vệ, không đủ hoàn thiện. Đi chỗ đó cũng là lòng tham nhất thời của tôi, chỉ vì muốn đánh Bá Ni trở tay không kịp. Như vậy cũng không thể xác định một trăm phần trăm Bá Ni không hề chuẩn bị cái gì.”
Lời nói của Diệp Hoài Tây Cố Tử Khung nghe hiểu, chính là vì mong muốn được an toàn. Nghĩ tới nơi bọn họ muốn đi, nếu Diệp Hoài Tây hiên ngan đi, đương nhiên bọn họ không cần lo lắng an toàn. Cố Tử Khung thở dài, thỏa hiệp đem những vòng tay cơ giáp Diệp Hoài Tây đặt lên bàn nhất nhất cất vào trong túi tiền, tới một cái cuối cùng, Cố Tử Khung rõ ràng cảm thấy được xúc cảm của con này không giống, cúi đầu nhìn, là một vòng tay cơ giáp mới tinh, sườn bên ngoài điêu khắc hình thức cơ giáp, bên trong còn khắc chữ, hắn có chút kinh ngạc vuốt ve sườn bên trong, lộ ra hai chữ- quỳ long.
“Cám ơn.” Cố Tử Khung đối với cơ giáp mới yêu thích không buông tay, thời điểm nhìn qua Diệp Hoài Tây, hắn xem qua, hai cái đều như nhau, liền đeo lên trên cổ tay, hướng Diệp Hoài Tây quơ quơ, “Lão sư, đây là đồ muốn gởi tặng sao?”
“Không phải. Đây là thù lao cho cậu đã cung cấp manh mối có lợi.” Diệp Hoài Tây nói, giống như là sợ Cố Tử Khung suy nghĩ nhiều, bổ sung thêm, “Nếu cuối cùng không thể giải quyết được án kiện, tôi sẽ lấy lại quỳ long.”
Cố Tử Khung vội vàng che cổ tay, không dám tin hỏi: “Lễ vật tặng đi rồi còn có thể lấy lại?”
“Đây không phải lễ vật.” Diệp Hoài Tây sửa đúng nói, “Đây là thù lao, căn cứ vào manh mối cậu cung cấp cùng với tôi thành công phá án làm điều kiện tiên quyết.”