Nhâm Phó Hạ nghe theo chỉ dẫn từ trước của mẹ, cô đi thẳng vào thang máy mà ấn tầng cao nhất.
Vừa đợi thang máy cô đã bực bội thầm nghĩ: Tại sao lại chọn tầng cao để tốn thời gian lên làm gì cơ chứ.
Thang máy mở ra, vừa nhìn khoảng trống ở phía trước cô đã thấy một gã đàn ông, mắt anh ta hướng ra nhìn về phía cửa kính, anh ta còn mặc bộ quân phục.
Nhâm Phó Hạ có chút khó hiểu, chỉ là buổi gặp mặt thôi! Khoa trương như vậy.
Mà chỗ này thoáng lỏng nhỉ, rộng rãi nhưng lại không có phòng nào, cứ như được xây tách biệt khác vậy.
Đã đi theo chỉ dẫn đúng số tầng, mà nơi đây chỉ có người đàn ông kia, còn mặc quân phục, Nhâm Phó Hạ vừa nhìn đã biết là đối tượng.
Cô thả lỏng người, đôi tay từ lúc nào cầm đôi guốc trên tay giờ cô đặt nhẹ xuống bên cạnh cửa thang máy.
Cô không quen đeo giày cao, khi nãy đứng trên thang máy cô gần như gã xuống, bực quá bên tháo ra.
Nhâm Phó Hạ từng bước từng bước không phát ra tiếng động đi tới cái bàn lớn cạnh khung cửa kính, người đàn ông phát giác ra liền quay lại.
Hai người chỉ nhìn nhau thôi, ngay lập tức liền nhận ra nhau.
"Là cô gái làm xước xe."
"Là anh ta."
Tuy nhận ra rồi nhưng chẳng có ai ra chuyện thân quen.
Nhâm Phó Hạ ngồi xuống, gương mặt cô hơi lạnh nhìn gã đàn ông.
Cô quan sát một chút, quân nhân...!bộ dạng cũng trưởng thành đấy nhỉ.
Đúng gu mà Nhâm Phó Hạ thích, nhưng trước người đàn ông này cô không muốn suy nghĩ tới việc thích hay yêu.
Cô lạnh giọng nói: “Chào anh.”
“Chào.”
Vừa nói xong câu chào Nhâm Phó Hạ nhìn xuống, chiếc bàn tròn với bàn trải màu đỏ, có ly, rượu, đồ ăn tây được chuẩn bị sẵn từ trước.
Một khung cảnh có chút lãng mạn nhỉ, Nhâm Phó Hạ hơi cười khẩy, không tiếp nhận câu chào của Chung Ngụy.
Đợi khi cô quan sát xong liền nhìn lên anh ta.
“Anh là đối tượng đính hôn với tôi?”
“Là tôi.” Chung Ngụy không vui nói.
Mà Nhâm Phó Hạ nghe xong cô cũng liền nhận ra, anh ta chắc hẳn cũng là bị ép.
Cô cười nhếch mép một bên, nhẹ nhàng hỏi:
“Vì lý do gì, một quân nhân tài ba như anh lại không kháng lệnh gia đình mình để bên cạnh người mình yêu, mà lại sẵn sàng chấp nhận tới bên cạnh vị hôn thê được sắp xếp này vậy?”
Chung Ngụy thản nhiên, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi trả lời:
“Chấp nhận cô làm hôn thê, nhưng vẫn chưa chắc làm vợ chính thất của tôi đâu.”
Nhâm Phó Hạ xoay người đi một cái rồi bật cười: “A, cũng đúng nhỉ! Bởi vì tôi không phải người đó mà, nhưng nghe nói ngày kia phải đính hôn rồi! Bé yêu nhỏ của anh có biết không? Cô ấy biết rồi có buồn bã rồi bỏ rơi anh không nhỉ.”
Chung Ngụy cư nhiên im lặng một lúc rồi nói: “Không biết đâu, đợi trước khi gặp mặt cô ấy! Tôi chắc sẽ xử lý chuyện hôn sự này xong, nói trước...!cô đừng phải lòng tôi đấy!”
Nói xong Chung Ngụy cười nhẹ một cái.
“Tôi không giỏi hoang tưởng về chuyện tình yêu nhiều đâu nên anh đừng nghĩ tôi sẽ dính tình yêu với anh chứ!”
Chung Ngụy ngồi dậy.
“Vậy thì tốt.
Muốn ăn gì thì ăn đi, tôi có việc phải đi trước.
Hẹn gặp lại...!à, cô tên gì?” Hắn quay lại nhìn cô.
Nhâm Phó Hạ cười nhẹ: “Phó Hạ.”
Nghe tên xong đầu Chung Ngụy như nảy lên một nơi nào đó, nhưng hắn cũng nhanh quay lại với thực tế, đáp lại: “Còn tôi là Chung Ngụy, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Nhâm Phó Hạ đưa bàn tay lên, môi cười nhẹ chào tạm biệt.
Nhìn bóng lưng của Chung Ngụy mất dần sau cửa thang máy khép, Nhâm Phó Hạ mới rời mắt quay lại nhìn đồ ăn, một mình nơi cảnh đẹp,