Nhâm Phó Hạ xách lấy đôi giày bước ra khỏi xe, cô không quên cảm ơn người đàn ông đưa mình tới rồi mới chân trần đi lên bậc thang đi vào bên trong.
Chung Ngụy nghe câu đó xong cũng xoay xe rời đi.
Cửa thang máy mở ra, Nhâm Phó Hạ tới một cánh cửa rồi gõ.
Một chốc lát cánh cửa cũng bật ra.
“Cháu chào cô, cho cháu tá túc lại một đêm được không ạ.”
Người phụ nữ trung niên, có mái tóc nâu xoan đuôi, làn da trắng sáng, dung mạo trẻ trung, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn lấy Nhâm Phó Hạ.
“Là cháu à! Vào đi.”
Nhâm Phó Hạ theo sau cô mình vào, cô nhìn ra nhìn lấy mọi đồ đạc bên trong, bàn có hoa quả, tủ lạnh, tivi vẫn chỗ cũ, Nhâm Phó Hạ vội chạy tới cầm lấy quả chuối rồi nhảy vào sofa nằm, tay liền bóc vỏ chuối rồi nhai ăn.
Nhâm Bận ngồi xuống phần ghế kia, đưa tay rót lấy một cốc nước rồi uống xong mới nhìn rõ ràng mặt cô cháu gái.
“Phó Hạ, sao cháu lại mặc cái váy kì lạ thế này.”
Nghe tớ đây Nhâm Phó Hạ mới nhớ ra, bộ đồ này khiến cô khó chịu hết mức.
Thế là cô đặt trái chuối xuống bàn rồi nhanh chóng chạy vào phòng của cô mình.
...
“Cháu làm gì trông khùng điên vậy.” Nhâm Bận cắn ổi đang xem tivi rồi nhìn sang Phó Hạ nói.
Lúc này Phó Hạ mới thở một hơi dài, cả người cô như cạn kiệt năng lượng ngồi lên sofa nằm xuống, tay cầm trái chuối ăn mới lười biếng nói: “Cháu mới đính hôn xong.”
Nhâm Bận nhìn sang Phó Hạ, mắt cô ấy hơi nghi ngờ mà hỏi: “Đính hôn cái gì? Cháu và cái cậu trai đó á?”
Nhâm Phó Hạ cau mày, không vui trả lời: “Không phải.”
“Ồ, chẳng phải cháu và cậu nhóc đó yêu nhau thấm thiết lắm sao? Bây giờ đính hôn...!mà không phải với cậu nhóc đó?” Nhâm Bận rất bất ngờ.
Nhâm Phó Hạ nghe xong tức đến nỗi không có một biểu cảm, cô nhét phần chuối vào miệng hết rồi nhai ngấu nghiến.
“Cháu không biết gì hết.”
“Ồ, cháu không vui nhỉ.” Nhâm Bận quay mặt đi nhàn nhã nói như không muốn tía thêm chuyện của Phó Hạ nữa.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ càng tức tưởi hơn, cô chẳng hiểu nổi vì sao mình lại có cái đính hôn dính trong đời.
Cảm giác cứ như đây là cuộc đời chó má, không cho cô chút bình yên, mong muốn.
“Cháu bị ép hôn.”
“Cái gì?”
Nhâm Bận nghe xong bất ngờ quay phắt ra nhìn lấy Nhâm Phó Hạ, vẻ mặt bất ngờ nhìn cô như chưa chắc chắn lắm.
Hành động này của cô ấy khiến cho Phó Hạ giật mình thình lình ngã ra sau.
“Nói, cháu bị ai ức hiếp à.
Đứng lên đi với cô, cô đòi lại công bằng cho.
Nghĩ sao mà thời buổi này vẫn có lão nào muốn ép buộc hả.”
Nhâm Bận tức phừng phực, thân thể linh hoạt ngay tức khắc đứng lên, chân đạp lên bàn, tay sẵn áo lên nhìn Phó Hạ.
Phó Hạ lúc này mới vội lên tiếng.
“Cô ngồi xuống đi, cháu chưa nói hết mà.
Cháu đúng là bị ép nhưng cũng chấp nhận rồi.”
Nhâm Bận nghe xong không rõ nội tình nên liền hạ mình xuống, im lặng nghe Phó Hạ nói.
“Cô từng được ông nội kể chuyện của bà cố cố chưa cô.”
Nhâm Bận hơi nheo mắt hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Vậy là cô không được nghe sao? Cháu bị cha mẹ ép đính hôn là do có hôn ước với một gia tộc quân nhân đó ạ.”
Nghe Phó Hạ nhắc tới đây Nhâm Bận hình như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Cháu vừa đính hôn với nhà họ Chung xong?”
“Vâng, vậy là cô cũng biết sao?”
Nhâm Phó Hạ thấy cô mình gật đầu.
“Đó là hôn ước của bà cố nội của chúng ta viết trên giấy, mười mấy năm trước mọi người mới phát hiện ra, cùng thời điểm đó nhà họ Chung đó cũng tìm tới từng hỏi.
Cô chỉ không ngờ, những lời viết trên giấy đó lại thành thật.”
Nhâm Phó Hạ nhàn nhã bận nhai và nghe.
“Tại sao lại là cháu hả!”
“Chị Ngọc đi Mỹ rồi, chị Tư bị ưng thư phải đi nước ngoài điều trị.
Trong nhà chỉ còn cháu đương nhiên là cháu rồi! Nhưng mà hình như cũng chẳng thiệt thòi gì, chỉ đính hôn thôi.
Cũng không kết hôn đâu.”
“Sao cháu biết không kết hôn?”
“Vị đó có bạn gái rồi! Anh ta còn nói sẽ dọn sạch cuộc hôn nhân này để đón vợ về nhà.
Cháu với anh ta như hai người lạ, không liên