Buổi sáng...
“Cô đi làm đây, à mà...!cha mẹ gọi cháu về đấy.”
“Vâng.”
Nhâm Phó Hạ đang ăn bữa sáng, nghe cô út nói vậy cô liền trả lời cho qua loa.
Cô cũng có ý định sẽ về nhà dọn đồ để ra ngoài tìm chỗ sống, nên từ tối qua đã xin phép sếp mình để nghỉ nửa buổi.
Ăn sáng xong Nhâm Phó Hạ cũng nhanh chóng đi về nhà.
Căn nhà luôn trống trải một cách nhạt nhẽo, khác với vài căn khác, nhà của Nhâm Phó Hạ chẳng bao giờ thấy có ai hay có tiếng cười.
Cô lái xe vào trong, vừa bước ra đã nghe thấy những tiếng náo nhiệt của những căn nhà khác, tiếng trẻ con, tiếng ai đó ngân nga, và tiếng người tán ngẫu.
Chỉ có nhà mình là im lặng khiến cho cô thấy rất hẩm hiu.
“A, con chào mẹ.”
Nhâm phu nhân từ lúc nào đã ở bên cánh cửa nhìn cô rồi.
Nhâm Phó Hạ vừa quay lại thấy cô dường như bị giật mình.
“Phó Hạ, sao con có thể sang chỗ cô út của con ở được chứ? Chỗ chúng ta vẫn còn mà, sao con lại đi làm phiền cô ấy rồi.”
Nhâm phu nhân đi tới nắm chắc tay của Phó Hạ, bà ấy vừa phàn nàn vừa không vui, sắc mặt gần như sắp khóc.
“Cha mẹ đâu đối đãi bội bạc với con đâu sao con lại cứ xa cách cha mẹ vậy, ngoan, vào nhà ở đi con.
Đợi vài tháng tới ngày kết hôn là được, con đừng ra bên ngoài rêu rao để có tiếng xấu, phía nhà chồng con mà biết là họ không vui đâu.”
Thật là, mẹ quan tâm Phó Hạ quá.
Nhưng cách quan tâm lại không xuất phát từ trong tâm, mẹ chỉ lo xa rằng, cô ra ngoài là để lăng loàn thôi sao? Sao mẹ cứ hay đặt những suy nghĩ dơ bẩn đó vào cô chứ? Với lại, là ai xa cách cô? Là ai không cần cô trước hả.
Nhâm Phó Hạ còn nhớ, lần trước mẹ nói cô 22 tuổi, nhưng thực chất cô đã 23 tuổi! Đến tuổi của đứa con gái ruột như cô mẹ cũng không nhớ, mẹ còn nói cô xa cách hai người? Bộ mẹ chưa từng nghĩ và xem lại bản thân mình sao? Mẹ cứ luôn muốn đặt những ý nghĩ của mẹ lên người cô, Phó Hạ đều im lặng, không trái ý, bởi vì cô biết họ có công sinh dưỡng mình.
Mọi đều cô có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.
Nhưng cô có ý trí tự do mạnh mẽ, nơi không cho cô sự yêu thương, cô cũng khó dung thân.
“Mẹ, con không rêu rao.
Con có công việc, chắc mẹ không biết...!con là một đứa cuồng làm việc như thế nào đâu ha.”
“Không rêu rao là tốt, với cả tại con lúc trước cứ khăng khăng yêu tên Hoàng gì đó nên mẹ làm sao biết con là một đứa như thế nào.
Vào nhà đi con, phải là đứa con ngoan cha và mẹ mới thương con chứ.”
Nhâm phu nhân hài lòng, bà ấy cười cười rồi dắt Phó Hạ đi vào.
Nhâm Phó Hạ có đầy tâm sự, cô thấy bất mãn trước những lời mẹ nói, nhưng cô không muốn bật lại, một hai lời đều nhịn xuống.
Cô của trước đây hay bây giờ đều rất ngoan, mười lời của họ cô nghe hết chín, cô chẳng bao giờ dám kháng lời của hai người, duy nhất...!chuyện hai người bảo cô chia tay Hoàng Giả Ninh là cô không nghe.
Nhưng là vì gì chứ? Vì cha mẹ hai người không cho cô một chút tình yêu thương nên cô mới muốn cần một bờ vai để tựa, một người thương yêu mình.
Cô cũng là vì muốn được một người nào đó yêu thương mà