“Tiểu tử, cha biết con có ý định không lấy đứa con gái đó.
Nhưng đây là lời hứa của một quân nhân, mà là quân nhân thì phải làm sao?”
“Không được phép nói dối.” Chung Ngụy hơi im lặng mới nói.
“Nếu con thật sự có bản lĩnh thì hãy thể hiện cho ta xem, hủy hôn một cách quang minh chính đại, nhưng ta vẫn mong cuộc hôn nhân diễn ra.
Từ giờ cho tới kết hôn con không cần phải tham gia các nhiệm vụ nào nữa đâu.
Cha đã xin phép chú con cho con tạm nghỉ, kể từ bây giờ cố mà tìm cách giải quyết chuyện của con đi, cha với mẹ con không có ý ép buộc gì đâu.”
Cuộc hôn nhân phía nhà họ Chung không có ép buộc, đơn giản chỉ là giữ đúng lời hứa.
...
Chung Ngụy xa hoa, bận vest, đeo cà vặt.
Gắn cái đồng trị giá vài chục tỉ làm bằng kim ***** *** tay, vuốt tóc, chau truốt lại bản thân mà trước nay hắn chưa từng làm.
Gương mặt điển trai chính trực như đang có chút căng thẳng, cuộc video tối qua đã cho anh biết, bộ mặt người yêu thật sự của anh.
Giờ hẹn là 1 giờ.
12 giờ 45 phút, Chung Ngụy bây giờ đã đậu con xe đắt nhất thế giới thời điểm hiện tại của mình bên đống xe khác, anh bước ra với phong thái trưởng thành, chỉnh tề.
Người khác nhìn vào lại tưởng anh là tổng tài lạnh lùng thành công, chứ không nghĩ anh là một quân nhân có chức cao nhất nắm trong tay những cơ mật của tổ quốc.
Đặt mông vào chiếc ghế đệm, Chung Ngụy bắt đầu cảm thấy hơi rỗng, có hơi lo.
Đó không phải là quá trùng hợp rồi chứ? Người yêu quen trên mạng và vị hôn thê được định lại là chung một người, rõ ràng chung tên là Phó Hạ sao trước đây Chung Ngụy không nhận ra, anh chẳng tinh ý gì, tuy nhiên Phó Hạ hình như không ưng anh thì phải, tối qua...!còn chia tay anh nữa.
Đây là mối tình đầu của hắn, một kẻ chưa từng yêu, Chung Ngụy thấy hơi khó xử vì mối quan hệ hai người lại thành ra như vậy! Tuy nhiên cũng thấy tốt một chút vì hai người không xa cách tỷ bước, anh có thể theo đuổi cô bây giờ, ở hiện thực chứ không cần ở trên mạng.
Đợi....
Đợi...
1 tiếng...
2 tiếng rồi qua 3, 4 tiếng nhưng bàn của Chung Ngụy vẫn chỉ có hắn.
Chung Ngụy thấy hơi khó xử trong tình huống này, Phó Hạ không tới hắn có nên về không? Nhưng về rồi Phó Hạ tới mà không gặp hắn thì phải làm sao?
Theo như Chung Ngụy tìm hiểu, muốn có tình yêu bắt đầu thì phải biết chờ đợi, thế là hắn cứ vậy ngồi không trên bàn ăn ở một góc, chờ qua từng giây từng phút từng tiếng, lâu lâu lại nhìn vào điện thoại nhắn vài lời nhưng vẫn im lặng, anh không hề biết Phó Hạ đã xoá đi ap đó nên từ tối qua cứ gọi, rồi nhắn, kết cục vẫn không có phản hồi.
Chờ cả một buổi tới chán rồi! Gương mặt tràn đầy sức sống của ngày giờ đã hơi có nét ủ rũ, Chung Ngụy quay ra nhìn hướng cửa, mờ ảo quanh đôi mắt anh thấy có vô số người nhìn mình, đến nhân viên cũng vậy.
Bỗng...
“Này chú em, chú ngồi đây cả buổi không gọi đồ gì có thể về nhường chỗ này cho anh được không?”
Người đàn ông có râu mép, bộ dạng cũng giống người kinh doanh, bên cạnh còn có người phụ nữ xinh đẹp, rất sắc sảo quyến rũ đang ôm cánh tay, hất nhẹ tóc.
Mùi hương toả tới, Chung Ngụy hơi cau mày.
Gã đàn ông