Chát...
?
Nhâm Phó Hạ hơi khó hiểu khi mà cô vừa đặt chân vào nhà đã bị bố cho một bạt tay, gương mặt cô hơi nghiêng, tay ôm phần bị tát rồi từ từ quay lại, đôi mắt cô rất ngạc nhiên đưa lên nhìn.
Nhâm Đạt cau mày trông rất hung dữ mà chửi lên: “Tối qua tao đã dặn mày đúng giờ đúng nơi rồi sao mày dám thất hẹn hả, mày biết cả ngày hôm nay Chung thiếu tướng đã đợi cả buổi không? Mày không nghĩ cho mày thì cũng phải nghĩ tới tụi tao chứ, nuôi mày lớn khôn như vậy thế mà nói một tí mày cũng không nghe đấy.”
“Chẳng phải yên tâm nhàn nhã làm Chung thiếu phu nhân thích hơn sao? Sao mày lại đi làm cái thứ công việc đó hả, mày biết mày làm thế sẽ liên lụy tới cả nhà không?”
“Con ơi, sao không nghe lời bố mẹ thế hả.
Bây giờ con có gặp Chung thiếu gia không? Cậu ta còn ở nhà hàng đó không hả!” Nhâm phu nhân vừa buồn vừa hoảng nói.
Nhâm Phó Hạ nhìn họ bắt đầu bằng một ánh mắt hơi vô cảm, bỗng nhiên cô thấy phần mặt bị tát vừa rồi không đau nữa, thả tay ra...!năm ngón tay in hằn rất rõ.
“Mày...!mày làm tao tức chết rồi! Sinh mày ra đúng là...!là...!hừ! Tao cấm mày kể từ giờ không được đi làm nữa, việc không ra việc, lo mà chau truốt bản thân để lấy lòng Chung thiếu tướng đi.
Chỉ cần mày thành công lấy được nó, cái gì mày muốn mà chẳng có hả, mày quên nhà đó là một gia tộc lớn sao?” Nói xong Nhâm Đạt hừ lạnh.
Nhâm phu nhân bà ta cũng liền nói: “Đúng rồi đó con, chỉ cần con vào được nhà đó chẳng có thứ gì, việc gì không làm được hết.
Không những vậy nhà ta còn được thơm lây.”
Nhâm Phó Hạ thầm cười khinh, cô còn lâu mới muốn làm việc đấy.
Ăn bám, lấy lòng? Những từ ngữ đó cô nghe mà thấy phát tởm, cô không hiểu sao bố mẹ lại nói được những lời đó.
Tuy nhiên, cô phải làm gì mới được đây? Sinh mạng này cũng là do hai người họ cho cô, thật sự...!cô không muốn làm trái ý, nhưng bất tận cùng trong lòng cũng không muốn nghe.
Nhâm Phó Hạ hơi bất lực, cô trả lời: “Bố mẹ đừng lo, người ta còn đợi con ở bên ngoài.
Con vào dọn đồ rồi sang ở Chung gia luôn.”
Nghe xong, Nhâm Đạt và phu nhân của hắn bất ngờ nhìn nhau một cái rồi nhìn sang Phó Hạ, Nhâm phu nhân vẫn chưa tin rõ bà liền hỏi lại: “Là ai?”
“Chung Ngụy, là anh ta.”
Chính tai nghe rõ rành mạch, Nhâm phu nhân vui mừng không tả nối, kể cả bố cũng vậy.
Ông ta thả lỏng mặt hình như không giận nữa, miệng ho khục một cái rồi nói: “Vậy thì tốt, con mau vào dọn đồ rồi đi với cậu ta luôn đi.”
“Để mẹ phụ con.”
“Vâng.”
Họ chỉ nói vậy thôi sao? Không nói gì nữa thì thôi, Nhâm Phó Hạ cũng kệ rồi! Từ giờ cô sẽ sống ở Chung gia, một gia tộc quân nhân, cô cũng không dám sống ở đây nữa.
Nếu như hôm nay mà không có chuyện sang ở chỗ vị hôn phu thì có lẽ ngày mai cô thật sự nghỉ việc mất việc mất, cô cuồng công việc thật sự, cho dù có là bố mẹ đi chăng nữa cô cũng không muốn bị họ tước đi quyền làm, quyền đam mê của mình.
Dù sao cô cũng chỉ tạm ở đó vài hôm, sau khi thương lượng với Chung Ngụy đó chắc là hắn sẽ tìm cách cho cô ra rồi phá bỏ luôn cái vụ đính hôn, cưới hỏi này.
Bố mẹ, có lẽ cô phải làm hai người họ thất vọng rồi.
...
Trời đã vào ban đêm nhưng ở khu thành phố chẳng khác gì trời rạng sáng, nơi đâu cũng có đèn cột, đèn nhà của những cửa hàng lớn cùng với đèn của hàng tá xe