Ra khỏi quầy siêu thị cũng được nhiều đồ cầm trên tay rồi ha.
Vì hết tay nên Nhâm Phó Hạ buộc phải đặt mèo nhỏ trên vai mình, nó không quen nên lâu lâu Nhâm Phó Hạ cứ cảm thấy nó dường như đang tuột xuống tuột xuống, nhiều lần cô phải dừng lại để nó bám chắc rồi mới đi tiếp.
"Được rồi, về nhà thôi...!ờ...!về đó thôi."
Nhâm Phó Hạ kéo cốp xe xuống.
Cô cứ thế quay lại đầu xe mà quên mất con mèo còn trên vai, đợi có cảm giác ai đó trượt trên vai cô mới nhớ tới mà lấy nó ra bỏ vào xe.
Ý định về tới nơi mà cầm vào cửa xe định mở cô lại nghe thấy tiếng khóc đâu đó.
Nghoảnh mặt về hướng phát ra âm thanh, cách đó không xa cô thấy hai tên đàn ông đang co kéo một đứa trẻ.
Chuyện gì chứ? Ý tò mò hiện lên đầu.
Cùng với tiếng khóc đứa bé rất lớn nên càng khiến cô chú ý.
“Mày im đi, khóc gì mà khóc.” Gã đàn ông quát tháo.
Đứa bé run rẩy trên vai ông ta cố nín lại giọng khóc.
“Thả đứa bé ra đi, anh không phải bố nó.
Đúng không?”
“Mày nói gì đấy, tao bố nó đấy.
Mày không biết gì thì biến đi, tránh ra để tao còn mang nó về mà dạy dỗ.”
“Tôi yêu cầu anh thả đứa bé ra, nếu là một người bố thật tại sao lại khiến con bé run rẩy như vậy chứ?”
“Mẹ kiếp.”
Gã đàn ông bực bội nghiến chặn răng như mất kiên nhẫn.
Mà phía này, cách đó không xa Nhâm Phó Hạ thấy một đám người chạy tới, họ ngó nghiêng tứ phía, trong đó còn có một người phụ nữ khóc.
Ngay giây phút này não cô như nhảy số mà suy đoán tên đó là kẻ bắt cóc, nhìn thấy tên đó đẩy người đàn ông kia để cố chạy, ngay lúc này Nhâm Phó Hạ mới tháo giày ra mà chạy nhanh về phía đó.
Tốc độ chạy của cô rất nhanh, sau đó...!cô cướp lấy đứa trẻ trên vai hắn.
Gã đàn ông đó thấy không còn vật gì cản trở nên liền dùng hai tay đẩy mạnh người đàn ông dưới chân mà chạy, chạy tới một chiếc xe nhảy vào, chiếc xe đó liền bị lái rời đi nhanh chóng.
Cũng vừa hay mọi người thấy cảnh này liền chạy tới, người thì đuổi theo chiếc xe đó, người thì bu tới hỏi han gã đàn ông và Nhâm Phó Hạ.
Người phụ nữ khóc lóc chạy tới vội vàng đưa tay ôm lấy đứa trẻ từ tay Phó Hạ ra mà khóc, đứa trẻ cũng sợ mà bám chặt tay vào lưng người người phụ nữ.
Đây có lẽ là mẹ bé.
Thời buổi này...!sao nhiều bắt cóc vậy?
...
Thật thấm mệt sau những việc cô trải qua ngày hôm nay.
Tính là 7 rưỡi về tới Chung gia, đâu giờ 8 giờ kém mới về tới.
Tới rồi còn phải đi bộ hai ba phút vào nhà, mệt chết cô rồi.
Một nơi to lớn như vậy đúng là không thích hợp cho Phó Hạ ở, tuy đã ở đây vài ngày nhưng cô chẳng quen chút nào.
Cánh cửa mở ra không cần tay cô kéo, Nhâm Phó Hạ cười gật trước hai người hầu cạnh cửa, bên vai cô là mèo, hai tay cô là một đống đồ.
Vừa bước vào Nhâm Phó Hạ đã để ý người ngồi bên bàn và đống thức ăn, có chút nguội lạnh.
Chung Ngụy anh ta đang làm gì vậy? Ngồi thẫn đó mà không động đũa, vừa trải qua chuyện buồn nào sao? Nhâm Phó Hạ từ từ tiến tới, gần tới vì mèo nhỏ thấy đồ ăn nên đã kiêu liên hồi, đòi chạy ra.
Ngay khi âm thanh đó vang lên đã phá đi bầu không khí ảm đạm vây quanh Chung Ngụy, anh vội vàng quay mặt lại.
Thấy cô đang