Chẳng biết Chung Ngụy đã đi được bao nhiêu phút, hay tiếng.
Nhưng anh biết khu này rộng lớn hơn anh tưởng, đi mãi đi mãi anh chỉ thấy toàn đường rẽ bên này bên kia, mãi không thấy nơi ra ngoài.
Mọi người ở đây vào ban đêm cũng ít hoạt động, đa phần toàn những toà đóng cửa, hay trước cửa chỉ có vài đứa chơi đùa, có vài người để ý thấy Chung Ngụy họ liền vội vã bế con chạy vào bên trong.
Hẳn họ nghĩ anh là bắt cóc đây mà, thế thì cũng tốt, vào trong nhà ngủ luôn đi.
Tầm khoảng bao nhiêu giờ rồi? Chung Ngụy cũng tìm được một hai chỗ có lối ra.
Dưới đôi giày anh cũng dính đầy đất ẩm.
Mưa không lớn nhưng mưa vài tiếng như vậy cũng đủ làm đất ẩm hoặc ướt.
Đã đi tới chán nản rồi Chung Ngụy liền tựa lưng vào bức tường, anh nhìn vào điện thoại thì đã thấy điểm đúng chín giờ.
Vừa lúc tắt nguồn điện thoại đi bóng tối phủ về tai Chung Ngụy nghe có tiếng động ở bên ngoài.
Tiếng chân, hình như không phải chỉ có một người, anh nghe còn có tiếng xì xào nho nhỏ dường như lại gần hơn.
Không phải có người tới chỗ anh chứ?
Chung Ngụy tính chạy đi nhưng anh lại đứng im, họ hình như đã vào rồi! Không ai tới đây cả, tiếng chân, tiếng nói không còn.
Lúc này anh mới thò mặt ra nhìn, vừa hay thấy một gã đang đi vào bụi cây, Chung Ngụy canh thời gian chờ gã đó vào được một lúc rồi anh cũng chạy lên mà bám theo.
"Nhóm này là đang làm gì? Bắt cóc, chơi thuốc? Hay giao dịch?..."
Vẫn không biết được, Chung Ngụy theo sau họ cách đó không xa, từng bước nhỏ nhẹ mà không phát ra tiếng nên chẳng ai hay biết tới anh.
“Làm nhanh về nhanh nhớ chưa? Đừng có mà lãng phí thời gian, bây giờ ông ta đã tức lên rồi! Chúng ta mà không hoàn thành nhiệm vụ này là cả lũ toang đấy.”
“Ầy, vậy là không kiếm được vài đứa để bán lời rồi.
Mà nghe nói ông trùm bang đảng xã hội đen Kim Đăng đang thu mua mấy đứa trẻ mà chúng ta bán đi đấy, tôi nghe nói giá cả ngài ấy mua rất cao, nếu chúng ta kiếm thêm vài đứa để bán cho ngài ấy thì chắc đổi đời luôn quá.”
“Dừng lại đi, trước mắt hoàn thành nhiệm vụ đã.”
“Mà đúng là phải công nhận Kim Đăng mua giá cao thật, nhưng không biết để làm gì nữa.”
“Không moi mổ tim thì cũng cho làm nô lệ thôi.”
Toàn bộ cuộc nói chuyện của ba tên kia Chung Ngụy nghe lọt từng chữ vào tai, vậy là khu vực này là địa điểm hành động bây giờ của đám điên đó.
Chung Ngụy chỉ nghĩ tới đây để thám thính tình hình thôi, anh không ngờ lại đụng phải mấy tên hành chuyện xấu xa này.
Cũng đúng thôi, chỗ này không có cảnh sát đám này hành động là đúng rồi.
Rất nhanh Chung Ngụy đã thấy họ hành động, dưới mấy toà chung cư người dân