Đôi mắt có chút mông lung mở ra.
Phó Hạ tỉnh rồi, cơ thể cô mềm yếu bắt đầu thức tỉnh tràn đầy năng lượng.
Cô giơ bàn tay lên, sức lực đã hồi phục rồi.
Tối qua rất đau, và Chung Ngụy đã về.
Lúc này Phó Hạ mới nhớ ra mọi chuyện, cô rất hạnh phúc.
Quay mặt lại thì thấy Chung Ngụy nằm cạnh giường đang ngủ.
Phó Hạ rất bất ngờ, cô nhẹ nhàng bò dậy.
"Anh ấy ở đây để ngủ luôn sao? Áo quân phục chưa thay kìa."
"Nhìn anh ấy mặc bộ đồ này...!ngầu và đẹp trai quá, ngủ cũng rất đẹp."
Không tự chủ được Nhâm Phó Hạ tự cúi mình xuống gần mặt Chung Ngụy.
...
Hơi thở của cả hai đều nhịp.
Da mặt anh ấy có chút trắng, tóc rất nhiều, còn đen nữa.
Chạm vào mới có cảm giác mềm mại.
"Thích thật."
Giây sau Phó Hạ liền rút tay lại, cô từ từ đứng dậy mà ra ngoài.
Đợi khi cô tắm xong, tay cầm dao rồi Chung Ngụy trên phòng mới mở mắt.
Anh đưa mắt nhìn lên không thấy Phó Hạ liền hốt hoảng chạy khỏi phòng.
“Hạ Hạ...”
Tiếng gọi của anh vang cả phòng dưới, Nhâm Phó Hạ bên bếp quay lại nhìn.
Anh ấy đang hốt hoảng nhìn ra cánh cửa, sau đó là quay mặt lại nhìn tới phòng bếp.
Ánh mắt hai người chạm tới, bầu không khí ảm đạm bắt đầu cùng trở nên lãng mạn.
Phó Hạ cười một cái, theo đó là Chung Ngụy.
“Anh dậy rồi sao?” Phó Hạ hơi ngượng ngùng nói.
Chung Ngụy bắt đầu tiến lại gần, đứng sau lưng nhìn Phó Hạ thái cà chua mà ừm nhẹ một tiếng.
“Anh hôm nay có đi làm không? Không có thì đi tắm thay đồ đi.”
Chung Ngụy không đáp trả, mà anh đưa đôi tay to của mình ra xoa vào bụng cô, nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Nhâm Phó Hạ hơi giật mình, hoang mang trước sự tiếp xúc cự ly gần của anh.
“Hết đau rồi!”
Nhận được câu trả lời Chung Ngụy hình như có an tâm hơn rồi, anh đưa tay lên một chút ôm lấy phần bụng thon gọn dưới cái áo đen cổ cao của cô, mặt tựa vào vai.
Phó Hạ lại hốt hoảng, tuy nhiên cái hốt hoảng của cô là đứng im bất động.
Chung Ngụy khẽ lên tiếng.
“Chúng ta thật sự là yêu nhau rồi! Anh ôm em như vậy không được sao?”
Nhâm Phó Hạ giật mình, cô không nhớ rằng cả hai đã yêu nhau.
Cũng nhờ Chung Ngụy nhắc lại mới khiến cô được thả lỏng.
“Được mà.”
Hai người đã như một đôi tình nhân đầy lãng mạn.
Nhâm Phó Hạ cho Chung Ngụy ôm vài phút, cô thì vẫn thái rau củ của mình, làm xong mới kéo tay anh ra.
Quay người lại cười mỉm nói.
“Anh mệt rồi nên vào tắm ngủ một lát đi, em nấu bữa sáng xong sẽ gọi.”
“Anh không mệt.”
“Anh về muộn, còn chăm sóc em cả đêm không mệt cũng buồn ngủ.”
“Anh không buồn ngủ.”
Chung Ngụy gì gục nhưng vẫn cứng đầu nói.
“Em thích người đàn ông nghe lời! Nếu anh không mệt, không buồn ngủ thì cũng phải đi tắm.”
Chung Ngụy nghe xong ủ rũ liền đi vào phòng tắm.
Dáng vẻ rất giống trẻ con, mà suy nghĩ trước đây của Phó Hạ không thích người bạn đời của mình trẻ con, tuy nhiên...!ý định đó của cô hình như nên sửa lại một chút rồi.
Trẻ con như thế nào cũng được, miễn sao lúc cô cần...!người đó lại trở nên trưởng thành và cho cô bờ vai chắc để tựa là