Chương 74: Cả ba người đều mộng bức.
Edit: ShiibaReiki
"Nhưng phòng anh bị tui phá hư hết rồi." Du Cẩn Lật có chút hoảng hốt nói khi nhìn đống lộn xộn đầy đất và vẻ mặt mờ mịt của dị thú.
"Không sao, lát nữa dọn dẹp là được, em nói tỉ mỉ cho anh biết vừa nãy em kích hoạt thẻ năng lượng như thế nào? Với thần thức là gì?" Giang Mặc Thịnh an ủi Du Cẩn Lật, sau đó hỏi.
Đối với anh, thần thức là một danh từ xa lạ, nhưng chuyện đó xảy ra trên thân Du Cẩn Lật nên anh cũng không cảm thấy lạ, dù gì công pháp tu luyện thần kỳ anh đã học, còn gì có thể kinh ngạc nữa đây.
Cảm xúc của Du Cẩn Lật dần dần bình tĩnh lại, sau đó kể cho Giang Mặc Thịnh nghe về phương pháp sử dụng thần thức.
Tu giả thông thường đều có thần thức, chỉ là thần thức mạnh hay yếu thôi.
Mặc dù Du Cẩn Lật chiếm lấy cơ thể của người khác nhưng linh hồn vẫn là mình, thần thức cũng là mình, mà mặc dù cậu không có tu vi nhưng thần thức đã rèn luyện lại không biến mất, vẫn giống như hồi kiếp trước.
Nên dù hiện tại cậu không có tu vi cao như Giang Mặc Thịnh nhưng thần thức vẫn mạnh hơn anh một chút.
Khi Giang Mặc Thịnh nghe mình cũng có thần thức thì cả người khó được một lần sửng sốt.
Anh cũng có thần thức? Vậy chẳng lẽ anh có thể kích hoạt thẻ năng lượng giống Tiểu Lật Tử? Thế có nghĩa là dù dị năng hạch của anh chưa được chữa trị hoàn toàn mà vẫn sử dụng thẻ năng lượng được?
Điều này đối với Giang Mặc Thịnh mà nói, đúng là một tin tức vô cùng khiếp sợ.
Vốn cho rằng cơ thể mình xem như đã tốt thì cũng chỉ là người bình thường, lại không ngờ tới có một ngày mình còn được sử dụng thẻ năng lượng giống dị năng giả, phải chăng anh vẫn có thể kề vai chiến đấu cùng một chỗ với các chiến hữu như trước kia?
"Vậy làm thế nào anh mới sử dụng thần thức được?" Giang Mặc Thịnh kích động hỏi
Du Cẩn Lật kiên nhẫn hướng dẫn Giang Mặc Thịnh nhận biết thần thức của mình và sử dụng thần thức dù tu vi hiện tại của anh không cao, thần thức cũng chưa mạnh nhưng khi anh nhìn xuyên qua vách tường trong phòng, thu hết vào mắt toàn bộ tình hình Giang gia thì Giang Mặc Thịnh dù luôn luôn bĩnh tĩnh cũng phải ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa.
Đúng là thần thức còn hữu dụng hơn nhiều so với anh tưởng tượng, thì ra đây là thần thứ sao? Công pháp của Tiểu Lật Tử làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi, hết thảy mọi thứ dường như đã làm sụp đổ những nhận biết trong quá khứ của Giang Mặc Thịnh.
"Học xong rồi hả?" Du Cẩn Lật hỏi.
"Ừm, để anh thử xem." Giang Mặc Thịnh không kịp chờ đã lấy ra một tấm thẻ năng lượng cấp D khác, cẩn thận cho thần thức tiến vào, sau đó một con dị thú to lớn xuất hiện bên trong căn phòng, chiếm hết những khoảng không gian nho nhỏ còn lại.
Hai con dị thú xuất hiện làm cả căn phòng của Giang Mặc Thịnh bị phá nát bấy, thậm chí vì không gia nhỏ hẹp làm vách tường bị nứt, tiếng vỡ vụn to lớn bị truyền xuống dưới lầu.
Ban đầu Kiều Mục Lam đang đọc sách thì tự nhiên nghe trên lầu liên tiếp phát ra tiếng đồ vật bị vỡ vụn làm bà hết hồn, nhất là tiếng lúc sau, gì mà như tiếng nhà bị phá nát khiến bà bỏ sách xuống ngay lập tức, hai ba bước vọt lên lầu hai, sau đó thấy tường phòng ngủ của con trai mình xuất hiện vết nứt như mạng nhện.
"Tiểu Lật Tử, A Thịnh, mấy đứa đang làm gì trong đó đấy?" Kiều Mục Lam gõ cửa kêu lên, muốn mở cửa lại phát hiện hình như bên trong chặn lại rồi, không mở ra được, thế là lập tức trở nên sốt ruột.
"Mẹ lên rồi, đang ở bên ngoài đó." Du Cẩn Lật kéo kéo góc áo của Giang Mặc Thịnh, dùng thần thức "nhìn" Kiều Mục Lam đang nóng nảy gõ cửa bên ngoài rồi quay lại nhìn hai con dị thú to lớn trước mặt, rất là buồn rầu.
"Không sao đâu..." Giang Mặc Thịnh an ủi Du Cẩn Lật, đang tính đáp lại Kiều Mục Lam thì nghe thấy "ầm" một cái thật lớn, cửa phòng ngủ chính thức thọ chung chính tẩm*.
(*): Raw ghi là: 寿终就寝.Hình như do tác giả viết sai thành ngữ vì tui tra trên zhidao.baidu cũng có người hỏi thế này, mà bên dưới trả lời là sai rồi, 寿终正寝 mới đúng. Thọ chung chính tẩm – 寿终正寝 – shòu zhōng zhèng qǐn (thọ chung: sống rất thọ mới mất; chính tẩm: phòng ở chính. Nguyên chỉ già mất ở trong nhà, hiện nay dùng để chỉ việc sự vật đã diệt vong. Xuất xứ từ sách Phong Thần diễn nghĩa của Hứa Trọng Lâm thời Minh).
Du Cẩn Lật: "..."
Giang Mặc Thịnh: "..."
Hai con dị thú chưa rõ hiện trạng: "..."
Kiều Mục Lam phá cửa xông vào: "..."
Ba người hai thú nhìn nhau, hiếm khi cùng lộ ra vẻ mặt giống nhau.
"Chuyện này... là sao?" Kiều Mục Lam nhìn dị thú to lớn xuất hiện trong phòng mà trong mắt lóe lên sự mê mang.
Thân là một dị năng giả, đương nhiên bà biết hai con dị thú này là cái gì, nhưng quan trọng là tại sao chúng nó lại đột nhiên xuất hiện trong phòng con trai.
Chẳng lẽ có người muốn đối phó con trai của bà? Kiều Mục Lam lập tức đề phòng theo bản năng, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Giang Mặc Thịnh và Du Cẩn Lật, bảo vệ hai người sau lưng, đề phòng nhìn dị thú phía trước, tùy thời chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần chúng nó vừa động đậy, bà sẽ ra tay gϊếŧ chết.
"Mẹ, tụi con không sao." Giang Mặc Thịnh không biết tại sao lại phát triển đến tình huống hiện tại, chỉ là anh vẫn kích động. Dù sao dị năng hạch tưởng rằng lâu lắm mới chữa trị được và phải lâu lắm anh mới được sử dụng thẻ năng lượng một lần nữa, mà không ngờ hiện tại đã có thể sử dụng, dù trước mắt chỉ xài được thẻ năng lượng cấp thấp nhưng còn tốt hơn là không thể dùng.
Giang Mặc Thịnh lập tức thu hai con dị thú lại, sau đó kéo Kiều Mục Lam không bình tĩnh nổi còn đang ngây ngốc bên trong vào thư phòng với Du Cẩn Lật, chuẩn bị giải thích lại cho mẹ.
Biết được Du Cẩn Lật và Giang Mặc Thịnh đều sử dụng thẻ năng lượng để triệu hồi dị thú được, Kiều Mục Lam cả người bị kinh hỉ đập xuống, ngạc nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
Trước đây bà là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng từ khi Du Cẩn Lật đi tới Giang gia lại xảy ra hàng loạt câu chuyện khiến bà tin rằng thần có tồn tại trong thế giới này, mà Giang gia lại là gia tộc được thần phù hộ, nếu không sao có thể từ bước đường cùng