Nặc Kỳ Anh cũng liên tục nhận được đơn
hàng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hoa hồng
mà cô nhận được, cộng với mức lương cơ bản
cũng hơn ba mươi triệu.
Đây có lẽ là mức lương cao nhất mà cô nhận
được kể từ khi đi thực tập.
Có tiền, điều đầu tiên Nặc Kỳ Anh nghĩ đến là
trả lại tiền cho Phó Quân Bắc. Sau khi trở về căn
hộ, cô đi thang máy lên tầng trên cùng đến nhà
của Phó Quân Bắc.
Cũng may là sống cùng chung cư, nếu không
cô cũng không biết phải đi đâu để tìm anh ta.
Nặc Kỳ Anh bấm chuông cửa nhà Phó Quân
Bắc nhưng không thấy ai mở cửa, cô đành phải
ngôi đợi bên câu thang chờ Phó Quân Bắc trở vê.
Ngôi đợi một hồi cũng không thấy Phó Quân
Bắc về, Nặc Kỳ Anh cảm thấy đã đến giờ cô phải
vê nhà nấu cơm, cho nên đứng dậy bước tới
thang máy.
Vừa bấm nút thang máy, cửa thang máy liên
mở ra hai bên, Phó Quân Bắc mặc một bộ đồ vest
đen lịch lãm, xuất hiện trước mặt cô.
Hai người chạm mặt nhau, Nặc Kỳ Anh khẽ
mỉm cười: "Cuối cùng anh cũng về rồi"
“Em đang đợi tôi à?” Phó Quân Bắc sững sờ
nhìn Nặc Kỳ Anh, rồi bước ra khỏi thang máy.
Nặc Kỳ Anh gật đầu, vội vàng lấy từ trong túi
ra một phong bì giấy căng phông, cầm hai tay đưa
cho Phó Quân Bắc: "Trong này có mười lăm triệu,
tôi trả trước cho anh một nửa”
"Nhanh như thế mà có thể trả được một nửa
rôi?"
"Là do công việc làm ăn của công ty Địa Trí
không tệ, mỗi ngày tôi đều có đơn hàng để làm,
hoa hông của mỗi đơn cũng khá cao." Nặc Kỳ Anh
mỉm cười nói.
Phó Quân Bắc cũng lấy làm vui mừng, cầm
lây phong bì và nhét vào cặp của mình.
“Anh không đếm lại à?” Nặc Kỳ Anh hỏi.
Phó Quân Bắc cười đáp: "Nếu thiểu tiên, em
không sợ tôi