Đường Vãn Kiều thấy khó hiểu và hỏi: “Sao em lại đi từ trên lâu xuống vậy?”
Còn nữa, vài hôm trước không phải anh trai em vừa từ nhà tổ quay vê sao? Hôm nay không nói một lời nào lại đột nhiên chạy về nhà tổ nữa!”
“Em..”
Đồng Kỳ Anh định nói gì nhưng lại thôi, đến tận giờ, cô vẫn chưa chính thức giới thiệu Phó Quân Bác cho Đường Vấn Kiều biết, nếu đường đột nói ra là bản thân đã kết hôn, đang sống cùng chồng ở tâng đỉnh, phải chăng sẽ không hay? “Chuyện của em, anh trai em đã nói với chị rôi”
Đường Vãn Kiều đồng tình nhìn Đồng Kỳ Anh, sau đó vẻ mặt bất lực nói: “Chị nghĩ, chúng ta nên ở riêng thì tốt hơn.
Dù sao...
em với Lâm Dương cũng không còn quan hệ máu mủ”
Thì ra Đường Vãn Kiều lo lăng về vấn đề này. Đồng Kỳ Anh cười miễn cưỡng và gật đầu. Trước đây, Đường Vãn Kiều tốt với cô, hoàn toàn cũng vì cô là em gái của Nặc Lâm Dương. Nếu như cô không còn mối quan hệ nào với Nặc Lâm Dương mà còn tiếp tục sống cùng với họ thì đúng là không hay. Nghĩ đến đây, Đông Kỳ Anh vội lấy ra chùm chìa khóa của mình, tháo chìa khóa của căn nhà mà trước đây cô thuê cùng với Đường Vẫn Kiều và Nặc Lâm Dương, đưa lại cho Đường Vãn Kiều. “Đồ đạc của em...
Đường Vãn Kiều lại hỏi. Đồng Kỳ Anh ngắt lời: “Em cũng không còn gì để trong căn nhà đó cả”
“Chăn rồi dép thì sao?”
“Chị vứt giúp em nhé!”
“Ồ”
“Ting..." Cửa thang máy mở ra, Đồng Kỳ Anh liên tạm biệt với Đường Vãn Kiều. Sau này không thể gọi Đường Vãn Kiều là “chị dâu' nữa rồi. Trong thành phố này, ngoài Phó Quân Bác ra, từ nay vê sau, Đông Kỳ Anh cảm thấy bản thân không còn bất cứ ai có thể dựa dẫm được nữa. Tòa nhà công ty Địa Trí, văn phòng tống giám đốc. “Tổng giám đốc Phó, trà bửu lỉ của ngài”
Trợ lý Triệu Bân nhẹ nhàng đặt ly trà gỗm sứ màu đất lên bàn làm việc của Phó Quân Bác. Lúc này, Phó Quân Bác đang chăm chú phê duyệt văn kiện,