Một đứa trẻ được sinh ra bởi một người phụ nữ tỉ tiện, thì cũng là loại thấp hèn! Lý Tư San vung tay rời đi.
Lý Nhã Uyên xoay người chạy vào một con hẻm, lưng dựa vào vách tường đây rêu, mũi chua xót, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cô bé biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay là bị ai hại? Chính là mẹ của Lý Tư San! Đâu năm nay, mẹ cô bé đột nhiên bị xuất huyết não được đưa đến bệnh viện, chi phí phẫu thuật yêu cầu gần một tỷ hai.
Cô bé đến nhà họ Lý mượn tiên, quỳ gối suốt một ngày trời trong căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Lý, quỳ đến mức đầu gối đau đến tê dại, vậy mà mẹ của Lý Tư San chẳng những không cho cô bé mượn tiền, còn nhân cơ hội chửi mắng, thậm chí lấy chổi lông gà đánh đập cô bé một trận tàn nhãn.
Mẹ của Lý Tư San có thể hung dữ đánh đập cô bé, trút hết lửa giận đè nén trong lòng nhiều năm, vậy Lý Nhã Uyên thì sao? Mẹ cô bé là người đã xen vào gia đình bố ruột cô bé, đó là lỗi của mẹ bé, nhưng cô bé thì sai ở đâu chứ? Chống lại việc mang tiếng xấu là “con gái của kẻ thứ ba”
, sống được đến bây giờ, trong lòng Lý Nhã Uyên từ lâu đã hoàn toàn tan vỡ.
Không một ai có thể thông cảm cô bé, bởi vì trong mắt người khác, cô bé không xứng đáng được thông cảm.
Tất cả những nghiệt ngã này đều do mẹ bé tự làm tự chịu mà ra.
Một trong những câu nói mà Lý Nhã Uyên nghe được nhiều nhất chính là: “Đáng đời mày”
Đúng vậy Đáng đời cô bé… Mệnh thấp hèn! Nên theo gót mẹ bé mà thôi… Chỉ có điều, mẹ bé là xen vào hôn nhân của người khác, còn mơ mộng hão huyền có thể leo lên vị trí cao, cuối cùng không có được kết quả tốt.
Mà cô bé chẳng qua chỉ là bị người khác bao dưỡng mà thôi, bé cũng không cần cái vị trí cao không phải của mình ấy, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, hy vọng mình có thể có một tương lai tốt đẹp.
Người đàn ông kia một lần đã cho cô bé sáu tỷ, bao dưỡng cô bé trong năm năm, hơn nữa chỉ chiếm dụng thời gian một ngày cuối tuân.
Trước khi cô bé tròn mười tám tuổi, người đàn ông đó hứa sẽ không chạm vào cô bé, ngoại trừ hôn, anh ta sẽ không có bất kỳ hành vi “hèn hạ”
quá mức nào khác.
Chỉ cân đợi cho đến khi thỏa thuận hết hạn vào năm năm sau đó, cô bé sẽ được hoàn toàn tự do.
Năm năm sau, năm năm sau… Cô bé mới hai mươi hai tuổi, phải không? Chỉ là vết bẩn đã từng bị người ta bao dưỡng, có lẽ cả đời này cũng không rửa sạch được… Lý Nhã Uyên ngồi xổm trên mặt đất, hai bàn tay nắm chặt nhau, mười ngón tay ghì lại đến đỏ bừng, môi khẽ run rẩy.
Cô bé vừa khóc nức nở vừa làm bản thân mình tê liệt.
Trong tâm nhìn mơ hồ của đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn cầm khăn giấy trắng.
Lý Nhã Uyên giật mình một chút, ngấng đầu lên, ánh mắt cũng thuận theo bàn tay xinh đẹp này nhìn lên trên.
Đồng Kỳ Anh mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Cậu gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Cậu có cần tớ giúp không?”
Tuy nhiên, Lý Nhã Uyên không những không cảm kích, mà còn tức giận quát: “Tôi là con gái của kẻ thứ ba, tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra! Miễn cho hôn nhân sau này của cậu bị tôi lây nhiễm vận rủi, bị kẻ thứ ba chen chân vào!”
“?”
Đồng Kỳ Anh nghe xong thì đầy bối rối.
Lý Nhã Uyên nhìn vẻ mặt không biết làm sao của bé gái, suýt chút nữa nhịn không được mà bật cười.
Cô bé biết răng bé gái này là một người tốt bụng, vì vậy cô bé nhận lấy khăn giấy trong tay của bé gái, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt và khóe mắt của mình, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu”
Đồng Kỳ Anh thản nhiên cười: “Không có gì”
Lý Nhã Uyên đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn Đồng Kỳ Anh, đánh giá cô bé từ trên xuống dưới một lượt.
Đồng Kỳ Anh cũng đang đánh giá Lý Nhã Uyên, thấy trên người cô bé còn mặc đồng phục học sinh, trong lòng đoán chừng tuổi của cô bé cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.
“Cậu đến từ nông thôn?”
Đánh giá Đồng Kỳ Anh xong, Lý Nhã Uyên không chút khách sáo hỏi.
Quần áo trên người bé gái này không có gì đáng thưởng thức, nhưng cô bé ấy có vóc dáng tốt, người gầy, mặc cái gì cũng đẹp.