“Thiệt thòi cho em rồi”
Phó Quân Bác lại xoa đầu Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lắc đầu, cô lại chui vào trong vòng tay của Phó Quân Bác, ôm nhẹ anh ta, mấp máy môi, trìu mến nói: “Được gả cho anh, tôi không cảm thấy oan ức một chút nào cả”
Là vì anh ta đã cứu cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đúng không? Nếu anh ta không xuất hiện kịp thời, cô sẽ tiếp tục hẹn hò vu vơ, cuối cùng, nói không chừng, cô có thể sẽ tùy tiện kết hôn với một người đàn ông nào đó cho xong.
Mặc dù người ta nói, những cặp vợ chồng nghèo luôn không hạnh phúc.
Nhưng trong lòng Đồng Kỳ Anh, đàn ông có tiền hay không không quan trọng, chỉ cần đó là người đàn ông mà cô thích, anh ta đối xử tốt với cô, yêu thương cô, yêu gia đình này, không phản bội cô và kiếm được tiền đủ để sống là được.
Vì vậy, Đông Kỳ Anh không quan tâm Phó Quân Bác có tiên hay không.
Nửa đời còn lại của một người phụ nữ, chỉ cần được gả cho người phù hợp mới là hạnh phúc nhất.
Đồng Kỳ Anh hy vọng rằng cô sẽ là một người phụ nữ hạnh phúc.
Hai người đã ngủ chung trên một chiếc giường rất lâu rồi, nhưng họ chỉ đơn thuần là ôm nhau, Phó Quân Bác cũng không có ham muốn với Đông Kỳ Anh trên phương diện đó.
Một mặt, anh ta cảm thấy cô còn quá nhỏ, chỉ mới mười tám tuổi thôi.
Mặt khác, anh ta cảm thấy lân đầu tiên của cô nên vào đêm tân hôn, trong tương lai khi cô nhớ lại thì đó sẽ là một kỉ niệm đẹp.
“Đi ăn thôi! Nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!”
Đồng Kỳ