Phó Quân Tiêu nhìn thấy mọi việc, anh theo phép lịch sự cầm ly đang đặt trên bàn lên.
Lý Tư San chủ động đi qua cụng ly với Phó Quân Tiêu, trên mặt cô †a treo một nụ cười ngọt ngào đáng yêu, giọng nói ấm áp: “Anh Quân Tiêu, tập đoàn Phó thị ở nước ngoài có danh tiếng không nhỏ, sau khi em tốt nghiệp sẽ nộp hồ sơ vào đây, mục đích chính là muốn được làm việc tại Phó thị.
Với lại, sinh nhật em sắp đến rồi.
Mong rằng anh Quân Tiêu sẽ giúp em thực hiện tâm nguyện sinh nhật.”
Nhìn cô ta nói chuyện kìa, trước khi đến đây đã nghe ngóng tên họ của anh rồi.
Bên trái một tiếng “Anh”
, phải lại một tiếng “Anh”
, mở mồm ra là thầy giả tạo.
Trịnh Minh Hâm ngồi bên cạnh cô ta nghe thấy mà nổi hết da gà, anh ta lên tiếng chế giễu: “Cậu cả nhà tôi so với cô cũng chỉ lớn hơn một tuổi, mở mồm ra là một tiếng anh, hai tiếng anh, làm như cậu chủ nhà tôi rất già vậy.”
Trịnh Minh Hâm đã từng là người thân cận bên cạnh ông cụ Phó, anh ta đương nhiên nhìn thấu được chút tâm tư bất chính của người phụ nữ này.
Trên thực tế cũng chỉ có Lý Tư San biết rõ, Phó Quân Tiêu là anh lớn của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác là con riêng của nhà họ Phó, người ngoài đều không biết những chuyện này.
“Bộ phận nhân sự của Phó thị trước nay đều kiểm soát rất chặt chế mỗi lần khảo hạch nhân viên.
Nếu cô Lý đã có lòng muốn cống hiến cho công ty, thì ngày mai liền có thể đem hồ sơ đến nộp cho bộ phận nhân sự”
Không đợi Phó Quân Tiêu lên tiếng, Trịnh Minh Hâm chưa quên bổn phận của mình ở bàn rượu, làm đúng nhiệm vụ của mình.
Phó Quân Tiêu cong môi mỏng lên cười lạnh nhạt, anh vẫn không hề nói một lần.
Lý Tư San bị nói như vậy liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô ta tự tìm đường lui cho mình: “Vậy tôi quay về chuẩn bị hồ sơ, có anh Quân Tiêu ở đây, chắc chắn bộ phận nhân sự sẽ không làm khó tôi.”
Cô ta vừa nói, ngay cả Trịnh Minh Hâm cũng không biết đáp lại thể nào.
Phó Quân Tiêu nhã nhặn cụng ly với Lý Tư San rồi một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.
Lý Tư San lùi xuống, cô ta hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ