Editor & Beta: Mai_kari
Tương Thiếu Diễm dẫn Uông Triết về lại ký túc xá, trên đường hai người không ai nói một câu gì.
Vừa vào cửa, hắn liền đem toàn bộ áo khoác âu phục cở đi, kéo kéo cổ áo, để hô hấp thông thuận hơn.
Tin tức tố của Trâu Nhuệ mang đến ảnh hưởng còn chưa hoàn toàn biến mất, đồng thời còn dấy động một ít động tĩnh trong cơ thể, lúc này muốn nhanh chóng bình phục lại, phương pháp tốt nhất chính là phải có một tin tức tố khác trấn an.
Tỷ như thông qua nước bọt, tỷ như thông qua máu.
Tương Thiếu Diễm ngồi ở bên giường, khuỷu tay chống hai bên đầu gối, một bộ dạng như khởi binh vấn tội, hướng Uông Triết đang trầm mặc cúi đầu ngoắc ngón tay: “Tới đây!”
Uông Triết cúi đầu, nghe lời đi tới, nửa quỳ nửa ngồi dưới sàn nhà trước mặt hắn, dù vậy, y vẫn cao hơn hắn một chút.
Tương Thiếu Diễm ngữ khí lạnh lùng: “Biết sai chưa?”
Uông Triết cắn chặt môi, hình như có có chút không cam lòng, nửa ngày mới nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
“Xin lỗi … em không nhịn được, em quá ích kỷ … em không nên quấy rối học trưởng …” Thanh âm y có chút run.
Tương Thiếu Diễm nhíu mày: “Ai nói cái chuyện này? Vừa rồi cậu đứng yên ở đó bất động do dự cái gì vậy hả? Vạn nhất tôi bị tên kia đánh dấu thì làm sao?”
Uông Triết trầm mặc vài giây: “Vậy … em liền dọn đi …”
Huyệt Thái Dương Tương Thiếu Diễm thình thịch đập.
Xem ra quả thật không giáo huấn là không được.
Hắn trực tiếp hỏi: “Tôi có thể đánh cậu một trận không?”
Uông Triết nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, khi mở ra, thì viền mắt đã phiếm hồng.
“Vâng.”
“Đứng lên.” Tương Thiếu Diễm đứng lên.
“Tôi đánh người khá đau đấy, cậu nhắm mắt lại, nếu không sợ tràng diện quá máu tanh.”
Uông Triết đứng lên, rõ ràng cao hơn hẳn hắn một cái đầu, nhưng lại chẳng mang chút ý định phản kháng gì cả.
“Không sao cả.” Y từ từ nhắm hai mắt mà nhẹ cười, lông mi ở trên mặt tạo thành một cái bóng thật dài.
“Hiện tại em cũng đã đau tới muốn chết rồi.”
Tương Thiếu Diễm không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên xuất thủ, kéo cổ của y xuống.
Hung hăng mà một ngụm cắn lên môi của y.
Uông Triết ngạc nhiên trợn mắt, đối diện với đôi mắt đen bóng gần trong gang tấc của Tương Thiếu Diễm, nhất thời ngây ngốc sửng sốt, bộ dạng ngốc tới muốn chết.
“Đánh xong rồi, đau không?” Tương Thiếu Diễm nhíu mi.
Môi dưới của Uông Triết bị cắn một cái, nhưng không chảy máu, rất nhanh đã khôi phục lại nhan sắc nguyên bản kinh ngạc mà mở to mắt, một câu cũng không nói nên lời.
“Nói đi, bộ câm hả?” Tương Thiếu Diễm bị y nhìn chằm chằm có chút khẩn trương.
“Cậu không nói gì tôi sẽ tiếp tục đó a.”
Đợi vài giây, Uông Triết vẫn không chút phản ứng, hắn liền tiến tới, lúc này sức lực không quá mạnh, chỉ là nhẹ nhàng dùng đôi môi mình cọ cọ, sau đó đem miệng mình tiến tới.
Đến tận lúc này, Tương Thiếu Diễm mới phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không biết hôn.
Hắn chỉ ở bên ngoài hôn nhẹ một cái rồi rời đi, nhéo nhéo cái mặt ngốc của Uông Triết.
“Chó ngốc, hôn tôi đi, lo lắng gì thế.”
Cực kỳ hùng hồn đem cái không biết hôn đó quăng qua cho Uông Triết.
Uông Triết cả người như đang trong mộng, hơn nữa ngày rốt cục tìm về được thanh âm của mình, lắp bắp: “Học trưởng, anh … anh … không phải muốn đánh em sao …”
“Tôi luyến tiếc đánh cậu.”
“Vậy … vậy anh vì sao … lại muốn hôn, hôn em …”
Tương Thiếu Diễm gọn gàng dứt khoát nói: “Bởi vì hiện tại cậu là Alpha của tôi, tôi muốn hôn thì hôn, có vấn đề sao?”
Đây chính là biểu lộ khí phách nhất không mất tôn nghiêm nhất mà trong thời gian ngắn hắn có thể nghĩ ra được.
Uông Triết đại não vẫn là không thể nghĩ được gì.
“Thế nhưng vừa nãy Trâu … không phải đang đánh dấu anh sao?”
“Tôi không cần y đánh dấu, tôi đã triệt để cắt đứt với y rồi.” Tương Thiếu Diễm vừa nhớ tới việc này liền tức giận, không muốn nói tới nữa, nhíu mày nhịn không được nói.
“Cho cậu hôn thì cứ hôn đi, không nên nói nhiều lời vô ích như thế, còn muốn làm Alpha của tôi nữa hay không?”
“Muốn, muốn chứ!” Uông Triết vội vàng nói.
Con mắt vốn đang ảm đạm chợt nổi lên quang mang, thần trí từ từ tỉnh táo lại, tuy rằng còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này y đã bị Tương Thiếu Diễm hoàn toàn đầu độc rồi, trong đầu chỉ còn lại đúng một việc.
Vì vậy y đỏ mặt, khẩn trương đến không thể khẩn trương hơn, cúi đầu nhẹ nhàng chạm nhẹ vào môi Tương Thiếu Diễm.
Môi của chó ngốc quả thật mềm.
Tương Thiếu Diễm nhất thời trong lòng cũng mềm mại, nhưng nét mặt vẫn rất ngạo, vươn đầu lưỡi li3m môi dưới của Uông Triết một chút, tiếp tục trêu đùa y: “Dùng lực chút đi, tôi thích kịch liệt.”
Uông Triết trong nháy mắt mặt đỏ lên, nói cũng không được thành lời: “Em … em sẽ nỗ lực …”
Y lần thứ hai cúi đầu, lần này xác nhận so với hồi nãy tích cực hơn, lực đạo khi nhẹ khi mạnh, đôi môi ấm áp không ngừng ma sát vào môi của Tương Thiếu Diễm, hơi thở càng lúc càng gấp, thở lên trên mặt Tương Thiếu Diễm, hơi thở hỗn tạp của hai người xen lẫn vào nhau, tin tức tố Omega trong cơ thể hắn bắt đầu rục rịch theo nhiệt độ cơ thể mà dần lan ra, có thể cùng nụ hôn này khiến cho người khác phải điên cuồng.
Uông Triết hiển nhiên cũng đã nhận ra được tin tức tố của người trong lòng đang tuôn ra, không khỏi siết chặt cánh tay, đem người vững vàng ôm chặt vào trong lòng, quý trọng mà dùng lực hôn hắn.
Tương Thiếu Diễm ngay từ đầu còn cảm giác như đang bị một con Husky cọ cọ, có chút ngứa, nhưng dần dần không tự giác mà trầm mê vào trong đó, hơi thở cũng mê loạn.
Tim Uông Triết đập phảng phất như muốn văng ra ngoài, từng chút mà đập thẳng vào lồng ng.ực phải, Tương Thiếu Diễm vừa hôn vừa mắc cười, nhưng ý thức được bản thân cũng chẳng lãnh tĩnh được bao nhiêu.
Người trước mắt hôn môi cứ như nghiện, đem đôi môi của hắn cọ sát tới đỏ ửng, sau đó mới dám vươn ra chút đầu lưỡi li.ếm môi của hắn, xúc cảm tê dại, nhưng nước bọt chỉ dừng lại ở bề mặt ngoài, cũng không thể giảm bớt được xao động trong cơ thể.
Tương Thiếu Diễm cố gắng kiềm chế nỗi lòng loạn thất bát tao của mình, đẩy Uông Triết tách ra khỏi mình một chút.
“Ngốc hay không vậy a …” Hắn cố gắng để hơi thở của mình bình ổn.
“Kêu cậu cố sức cậu thật sự chỉ dùng lực cắn miệng tôi, hé miệng a, tôi cần tin tức tố của cậu …”
Uông Triết ánh mắt si ngốc, gật đầu, hai gò má đỏ bừng, thanh âm có chút nghẹn.
“Học trưởng, vậy em xin phép vào …”
Tương Thiếu Diễm sửng sốt, mặt bất chợt cũng đỏ lên.
Cái đối thoại kiểu gì thế này?
Nhưng Uông Triết đã tiến tới, lần thứ hai ngăn cản miệng của hắn, dừng lại một chút, liền đem đầu lưỡi tiến vào, chạm vào đầu lưỡi mềm mại của Tương Thiếu Diễm thì chợt co rụt lại, sau đó lại thử thăm dò tiến tới, ngây ngô khẩn trương mà cùng hắn hôn sâu.
Y thực tại không hề dùng bất kỳ kỹ thuật, toàn bộ dựa vào sự kích động và luyến mộ, cánh tay đang ôm thắt lưng của Tương Thiếu Diễm động cũng không dám động.
May mà Tương Thiếu Diễm cũng không có kinh nghiệm, nên không phân biệt được tốt