Editor & Beta: Mai_kari
Khi tỉnh lại, bốn phía một mảng đen kịt.
Tương Thiếu Diễm thoáng xoay cổ đang đau nhức của mình, thì đột nhiên, một đèn chân không với ánh sáng mạnh đâm thẳng vào mắt hắn, hắn nhắm chặt mắt lại, một vài giây sau mới chậm rãi mở ra, đồng thời cũng thấy được bốn người trước mặt.
Trong bốn người này người duy nhất mà hắn nhận ra được chính là Diêu Ý, trong tay đối phương đang cầm một cái vải bố, hiển nhiên là cái thứ đồ chơi được tròng vào đầu hắn nãy giờ.
“Hi!” Tương Thiếu Diễm lên tiếng chào, lập tức phát hiện hai tay đã bị trói.
“Này, mày thích chơi cái trò này hả? Khẩu vị hơi mặn đấy.
”
Diêu Ý khí phách nói.
“Tương Thiếu Diễm, anh cũng đừng có đắc ý quá, để tôi coi một lát anh khóc lóc cầu xin tôi thế nào.
”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, trước khi đi tôi đã nói với Uông Triết, tôi đi lâu vậy vẫn chưa về coi chừng y đang đi tìm tôi đấy.
”
Tương Thiếu Diễm vừa cùng đối phương đấu võ mồm, vừa xem tình hình hiện tại của mình.
Chỗ này chắc là kho hàng để đồ linh tinh của trường, vị trí khá hẻo lánh, rất ít người nào ghé tới, bốn người trước mặt ngoài trừ Diêu Ý, tựa hồ toàn là Alpha, ai cũng là dạng lưu manh bắp cơ cuồn cuộn, nếu hắn không bị trói phỏng chừng có thể giải quyết được hai tên, nhưng mà bị trói rồi … một tên cũng khá căng.
Diêu Ý cười lạnh: “Anh yên tâm đi, đợi tên Alpha nhà anh tìm được tới đây, thì anh đã sớm bị đánh mặt mũi bầm dập rồi.
”
Cậu nói xong liền nhìn tên Alpha bên cạnh mình hung hăng nói: “Giáo huấn hắn cho tôi!”
Một tên Alpha lập tức tiến lên quơ quyền, Tương Thiếu Diễm cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên nhắm ngay vị trí quan trọng của tên đó đánh mạnh một cú.
“A!!!!!” Tên Alpha bị đá trúng chỗ hiểm lập tức kêu thảm lăn lộn trên mặt đất, hai tên kia chợt há hốc mồm.
Một tên trong đó phản ứng kịp, tức giận đi ra phía sau kiềm chế Tương Thiếu Diễm lại, tên còn lại theo cùng với động tác của đồng bọn, nâng tay lên nhắm ngay mặt của hắn cho một quyền.
Tương Thiếu Diễm lần này không thể né tránh, bị một cái nắm tay giáng mạnh vào trực tiếp khiến hắn té xuống trên mặt đất.
Nhà kho này bị bỏ hoang từ lâu, dưới mặt đất bụi đống chất chồng, Tương Thiếu Diễm bị té xuống khiến cho bụi dưới đất bay lên mù mịt, chỉ cảm thấy lỗ mũi có chút sền sệt, ngay sau đó máu mũi đỏ thắm liền chảy ra, rơi một giọt xuống đất.
“… Được lắm nha, ca đây đã lâu rồi không thấy máu của chính mình.
” Tương Thiếu Diễm không giận mà chỉ cười, cười tới lạnh lẽo, trong mắt tựa hồ ẩn chứa huyết quang.
“Tụi ngu chúng mày hôm nay không cho tao đập một trận cho tận hứng thì đừng có mà về.
”
Diêu Ý bị ánh mắt của hắn khiến cho co rụt lại, thế nhưng tên Alpha bị đá té dưới đất lúc này liền bò dậy, hơn nữa Tương Thiếu Diễm bị trói không thể một chọi ba, nên cậu liền ưỡng ngực tiếp tục hét: “Tiếp tục đánh!”
Không cần cậu lên tiếng, ba tên Alpha kia nãy giờ đều đang nín nhịn, nhất là cái tên bị đá trúng chỗ hiểm, lập tức xông lên đánh người.
Tương Thiếu Diễm nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, dựa vào kinh nghiệm và công lực đánh nhau nhiều năm, thân thủ mạnh mẽ, linh hoạt tránh né phòng thủ, nhìn thấy chỗ hở liền ra tay, nhưng hai cái chân hoạt động liên tục được một hồi cũng dần dần xuống sức.
Dù sao hắn cũng chỉ là một Omega bị trói, đối mặt với ba tên Alpha thân thể cường tráng luân phiên tiến công, được có một lát thì trên mặt si.nh lý cũng dần dần lộ ra điểm yếu.
Rốt cục, ngay khi có một tên Alpha lấy ra gậy cộc từ phía sau đánh lén, thì Tương Thiếu Diễm không kịp đề phòng, đầu gối bị đánh ngay một cú, hai chân mềm nhũn té xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, quyền đấm cước đá như mưa rơi không ngừng rơi vào trên người hắn, Tương Thiếu Diễm chỉ k.êu rên một tiếng khá nhẹ, sau đó thì không có động