Editor & Beta: Mai_kari
Bên tai mơ hồ truyền tới tiếng chim hót ríu rít, trong hơi thơ vương quanh quẩn mùi thuốc khử trùng.
Tương Thiếu Diễm chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là một mảng trắng.
Trần nhà màu trắng, tường màu trắng, giường màu trắng và … một người mặc áo sơ mi trắng.
Hắn muốn đưa tay đẩy đẩy Uông Triết đang nằm dựa vào giường ngủ, lúc này mới phát hiện tay trái của mình cũng đã bị quấn thạch cao trắng.
“A …”
Cổ họng của hắn có chút khô, hắn muốn uống vài hớp nước, đang muốn gọi y, thì Uông Triết lại nhận ra động tĩnh trên giường nên ngẩng đầu lên, viền mắt phiếm hồng, vành mắt biến thành màu đen, trong mắt đầy tơ máu.
“Học trưởng! Anh thấy sao rồi?” Y vội vã lại gần.
“Để em gọi bác sĩ tới.”
Tương Thiếu Diễm kêu y lại.
“Đừng, khụ …”
“Được được, em không đi đâu hết, anh đừng gấp, từ từ nói.”
Tương Thiếu Diễm thấy vẻ mặt của y tràn đầy khẩn trương lo lắng, nhịn không được cười nhẹ, tuy rằng khiến vết thương ngay khóe miệng có chút đau.
“Đừng hốt hoảng như thế, anh không sao cả, chẳng phải đã tốt lắm sao?”
“Nhưng tay anh …”
“Gãy tay thôi mà, cũng chẳng phải lần đầu, đừng lo lắng.” Tương Thiếu Diễm đắc ý vung lên khóe miệng, “Ba tên Alpha cũng không đánh lại được anh, rốt cục anh tự phá kỷ lục của mình luôn rồi.”
Uông Triết miễn cưỡng nở nụ cười: “Ừ, học trưởng thật là lợi hại …” Sau đó nụ cười cũng gần như sụt đổ ngay lập tức, viền mắt cũng đỏ hơn.
“Bác sĩ nói lưng của anh chỉ cần bị đánh thêm vài cái nữa thì xương cột sống sẽ bị gãy, sẽ bị liệt …” Thanh âm của y khẽ run.
“XIn lỗi … là do em không bảo vệ được anh …”
“Ai cần em bảo vệ?” Tương Thiếu Diễm dùng cánh tay còn lại vỗ vỗ đầu của y.
“Anh có thể tự bảo vệ chính bản thân mình, chẳng phải cuối cùng em cũng đã tới rồi sao? Đừng tự trách mình.”
Uông Triết lắc đầu.
“Chính là lỗi của em, sau này em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để anh bị thương nữa … Thế nhưng …” Y lập tức chuyển chủ đề.
“Lỡ như sau này anh có gặp phải loại chuyện này, anh có thể đừng liều mạng thế được không? Cố gắng nghĩ cách khác, kéo dài một chút, em nhất định sẽ chạy tới bảo vệ anh, có lẽ cần phải giả bộ yếu đuối một chút cũng được, em thực sự sợ anh gặp chuyện không may …”
“Anh không chịu thua!” Tương Thiếu Diễm như đinh chém sắt nói.
Uông Triết trợn mắt một cái, hít hít mũi.
“Những chuyện khác em đều nghe anh hết, nhưng riêng chuyện này anh nghe em được không?”
“Không nghe, anh còn có thể đánh, dựa vào gì lại bắt anh chịu thua? Cho tới giờ anh chưa bao giờ chịu thua trước một tên Alpha mưu đồ bất chính nào.”
Uông Triết tức giận.
“Dưới mấy tình huống như vậy, sinh mạng là quan trọng nhất, không nên hành động theo cảm tính.”
Tương Thiếu Diễm trợn to mắt.
“Anh hành động theo cảm tính? Đám kia muốn làm anh, anh thà chết chứ không chịu khuất phục, không cho bọn chúng chạm tới, vậy mà em còn trách anh?”
“Em chỉ là muốn anh dựa dẫm vào em một chút nữa, chứ không có trách anh …”
“Anh thấy em chính là đang trách anh.” Tương Thiếu Diễm nổi giận đùng đùng.
“Lần sau nếu có gặp phải chuyện này nữa thì anh cũng sẽ làm như vậy thôi, em đừng nói nữa, không thèm để ý tới em, hừ —“
Trong giọng nói của hắn còn cố ý mang theo ý tứ hàm xúc nũng nịu, vốn tưởng rằng Uông Triết nghe xong nhất định sẽ dịu dàng mà dỗ hắn, nghe theo hắn, giống như ngày thường, chiêu này lúc nào cũng hữu dụng.
Nhưng lần này Uông Triết lại thực sự tức giận.
“Vậy em cũng không thèm để ý tới anh nữa, trước khi anh học được cách dựa dẫm vào em … em … em không nói chuyện với anh.” Uông Triết nghiêm trang nhìn hắn nói
Tương Thiếu Diễm bật cười: “Cái gì?”
Tạo phản rồi nha, chó ngốc lại dám uy hiếp hắn?
“Từ giờ trở đi.” Uông Triết hôm nay dị thường quật cường, nói không để ý là lập tức trầm mặt đi ra khỏi phòng.
Tương Thiếu Diễm triệt để há hốc mồm.
Bộ hắn còn nằm mơ hả? Mơ tới một ngày Uông Triết chợt trở nên cường ngạnh bá đạo bình hành thế giới?
Cả ngày hôm đó, Uông Triết vẫn tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn không cùng hắn nói một câu, trầm mặc bưng trà đưa cơm, kêu y làm cái gì thì y làm cái đó, cái gì cũng rất nghiêm túc, ngoại trừ xụ mặt không chịu nói chuyện, thì chẳng khác gì ngày thường.
Trong thời gian này có không ít người tới thăm hắn, Thẩm Vịnh Mai, Liễu Hàm, Hiểu Hiểu, La Vĩnh Hằng … Thế nhưng khiến cho Tương Thiếu Diễm bất ngờ nhất chính là sự xuất hiện của tên đầu sỏ đã khiến cho hắn ra hiện trang hiện tại.
“Cậu còn dám tới?” Hắn hỏi người trước mặt.
Diêu Ý mang cái mặt sưng vù của mình, mắt cũng có một đường may, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng phải đàng hoàng mà nói câu xin lỗi: “Xin lỗi..
tôi không ngờ chuyện lại thành ra như vậy … Tôi chỉ là nghe nói anh làm khó dễ cho Trâu Nhuệ, nên muốn dạy cho anh một bài học mà thôi …”
“Ồ? Vậy Trâu Nhuệ có biết chuyện này không?”
“Y không biết!” Diêu Ý vội nói.
“Đều là chủ ý của một mình tôi … Nhưng hiện tại y cũng đã biết rồi, sợ bị tôi liên lụy, nên đã bỏ mặc tôi rồi …”
“Cậu quả thực rất thích y nhỉ, bị y bỏ mặc mà còn nói giúp cho y …” Tương Thiếu Diễm nhìn Omega cúi đầu bi thương trước mặt mình, cười tới ác liệt.
“Cái này gọi là tự làm tự chịu!”
Diêu Ý trợn to mắt nói: “Tương Thiếu Diễm!”
“Gọi cái gì, chẳng lẽ muốn tôi an ủi cậu? Tỉnh lại đi, nợ cũ tôi còn chưa tính với cậu đó, cái lần đổ dầu ở dưới cầu thang là do cậu, phải không?”
Diêu Ý chính là dạng nếu đã không làm thì thôi còn làm thì chắc chắn sẽ thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng, là do tôi không muốn anh làm bạn nhảy của y, vốn định khiến cho anh té bị thương, ai ngờ trời xui đất khiến lại vạ lây Uông Triết.”
Tương Thiếu Diễm ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo nhìn cậu, nhất thời không lên tiếng, Diêu Ý bị hắn nhìn chằm chằm có chút hồi hộp mà đổ mồ hôi, âm lượng thấp xuống.
“Tôi cũng không phải đã