Dạo này Tưởng Thiếu Diễm cảm thấy alpha của mình hơi kỳ lạ.
Bình thường cậu về nhà hễ không nấu cơm làm việc nhà thì sẽ bám lấy hắn, đi đâu cũng theo đuôi, nhưng gần đây luôn rúc trong phòng sách làm bạn với máy tính.
Hắn hỏi xem gì thì cậu ấp úng trả lời đang tra cứu tài liệu luận văn tốt nghiệp, nhưng chỉ một tháng nữa là đến ngày tốt nghiệp, bản chỉnh sửa cuối về cơ bản đã xong, đâu còn cần tra tài liệu suốt đêm?
Hơn nữa ngay cả điện thoại cậu cũng không cho động, đi tắm cũng phải mang vào nhà tắm, còn đổi mật khẩu khoá, không cài sinh nhật của Tưởng Thiếu Diễm nữa.
Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.
Theo lý mà nói yêu nhau đã ba bốn năm, tình cảm ổn định đến không thể ổn định hơn, không thể nào xuất hiện biến số chứ.
Tưởng Thiếu Diễm tuyệt đối không tin alpha của mình ngoại tình, nhưng rõ ràng Uông Triết có điều giấu giếm không muốn cho hắn biết, vậy hắn cũng đành mắt nhắm mắt mở giả vờ không có gì xảy ra, thật tình đang âm thầm quan sát.
Hắn lén lút quan sát nhiều ngày, cũng không phát hiện có điểm nào bất thường.
Ngày tháng tựa thoi đưa, chẳng mấy mà đến lễ tốt nghiệp.
Tưởng Thiếu Diễm cố ý xin nghỉ phép.
Hắn tốt nghiệp từ hai năm trước, sau khi tìm được công việc ổn định, nghỉ hè năm ấy Uông Triết dẫn hắn cùng đi Đức gặp phụ huynh, vốn dĩ đã chuẩn bị một bụng lời định nói như là "mong bác giao con trai cho cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em ấy", kết quả trông thấy biệt thự nhà Uông Triết xong thì tất thảy nuốt hết về.
May sao bố mẹ Uông Triết rất thân thiện, không diễn vở kịch máu chó "cho cậu 50 triệu tệ mau rời khỏi con trai tôi" như Tưởng Thiếu Diễm nghĩ, không hề làm khó hắn, lễ tốt nghiệp lần này gặp mặt cũng vô cùng niềm nở, vừa đến đã ôm hắn chặt cứng.
"Thiếu Diễm à sao con càng ngày càng đẹp càng đáng yêu vậy!" Mẹ Uông kéo hắn ngắm nghía một lúc lâu mới bịn rịn đi kiếm con trai mình chụp ảnh chung.
Sinh viên xung quanh nghe thấy đều rùng mình giữa ngày hè nắng gắt.
Tuy anh Diễm đã tốt nghiệp nhưng oai phong khét tiếng vẫn tồn tại trong truyền thuyết trường Đại học T, sinh viên tốt nghiệp ở đây cùng khoá với Uông Triết nên cơ bản đều từng nghe về câu chuyện tình yêu chấn động toàn trường của đôi trẻ, chỉ là từ khi Tưởng Thiếu Diễm rời trường, số người bàn tán ít đi rất nhiều, bây giờ chứng kiến lần nữa không khỏi nổi hứng tám nhảm.
"Hai người đó vẫn yêu nhau hả ta? Còn ra mắt phụ huynh nữa? Tao tưởng chia tay từ tâm hoánh rồi cơ."
"Người ta êm ấm lắm, nhưng anh Diễm ở ngoài trường chắc chắn không yên tâm được, dù sao Uông Triết cũng là nam thần số một trường mình suốt ba năm liền, đừng nói omega, tao thấy không ít beta cũng nhăm nhe cậu ấy."
"Đúng đúng đúng, mấy hôm trước tao còn bắt gặp có người tỏ tình với Uông Triết."
"Sau đó sao?"
"Làm gì có sau đó, đâu phải mày không biết, trong lòng Uông Triết chỉ có đàn anh dịu dàng đáng yêu ân cần quyến rũ của cậu ấy thôi."
Mọi người cùng nổi da gà da vịt.
"Tôi cảm thấy có khả năng gu thẩm mỹ của Uông Triết không mấy bình thường...!Mặc dù anh Diễm đẹp trai thật, nhưng mà..."
"Nhưng mà?"
"Nhưng mà tính cách...!chắc cũng chỉ alpha tính tình như Uông Triết mới chịu được, đánh không đánh trả chửi không cãi lại."
"Sao cậu biết người ta bị đánh chửi?"
"Nhìn là biết mà, dạo này trông cậu ấy mệt mỏi tợn, trăm phần trăm ở nhà bị anh Diễm dạy đời."
"Cậu ở nhà người ta sao?"
"Tất nhiên là không, cậu hỏi vớ vẩn gì..." Bạn sinh viên đang tám chuyện mất kiên nhẫn muốn xem thử ai cứ hỏi câu mất não ấy, vừa xoay đầu đã đối diện một cặp mắt ác liệt.
"Anh, anh Diễm..."
"Nói tiếp đi." Tưởng Thiếu Diễm khoanh hai tay trước ngực, hếch cầm: "Cậu hiểu lắm cơ mà? Hiểu chuyện nhà tôi hơn cả tôi nữa."
"Không dám không dám..."
Tưởng Thiếu Diễm cười khẩy, đang định giễu cợt thêm đôi câu thì nhác thấy một bóng người quen thuộc chạy về phía mình.
"Thiếu Diễm!" Uông Triết mặc áo cử nhân chạy như bay, cười rạng rỡ đẹp trai sáng sủa, có điều quầng mắt hơi thâm.
Tưởng Thiếu Diễm nhíu mày, bẹo hai má alpha nhà mình: "Tối qua mấy giờ ngủ? Anh buồn ngủ đến mức ngủ gật mà em vẫn ở phòng sách chưa ra, làm gì đấy?"
Uông Triết cười tươi, vẫn đáp án cũ: "Em tra cứu."
"Tốt nghiệp rồi vẫn tra cứu tài liệu luận văn? Nghĩ anh ngốc à, thành thật khai báo ngay." Tưởng Thiếu Diễm nghiêm mặt rất hùng hổ, người không liên quan xung quanh tự động tản đi.
"Không phải tài liệu luận văn, là...!là chuyện công việc." Uông Triết trả lời: "À mà Thiếu Diễm, nghỉ hè bọn mình đi Đức chơi nhé?"
"Đức không phải nhà em sao, em chưa chán hả?"
"Thật ra em không hay đi du lịch, vả lại em về nước từ hồi cấp hai rồi, nhiều chỗ chưa đi bao giờ...!Em muốn tranh thủ kỳ nghỉ hè cuối cùng đi một chuyến, được không anh?"
"Em tỉnh táo lại đi, bây giờ bọn mình lấy đâu ra nghỉ hè, đi chơi hết lượt mất ít nhất mười mười lăm ngày, phép năm của anh không nghỉ nhiều như thế được."
"Vậy...!có thể xin nghỉ việc riêng không? Nếu bị trừ tiền thì em trả gấp ba cho anh..." Uông Triết luôn dễ dàng nhượng bộ hôm nay lại kiên trì lạ thường, tha thiết chờ mong nhìn hắn.
"...!Ai cần tiền của em." Tưởng Thiếu Diễm có lòng tự trọng tương đối cao, nhưng trước alpha của mình cũng không hề có nguyên tắc: "Nếu em thật sự muốn đi thì anh xin nghỉ là được, tí tiền lương ấy có là gì, trừ một hai tháng cũng không sao."
Uông Triết vội vã nói: "Không cần lâu thế đâu, khoảng một tuần được."
"Ok, khi nào đi?"
"Tầm giữa tháng bảy."
"Ừ, vậy thì..."
Tưởng Thiếu Diễm đang nói bỗng ngờ ngợ rồi hiểu ra.
Giữa tháng bảy không phải sinh nhật Uông Triết hay sao? Lẽ nào cún ngốc muốn cùng hắn về quê đón một ngày sinh nhật tốt nghiệp đặc biệt, thế nhưng lại ngại mở lời nên các buổi tối gần đây mới đóng đô trong phòng sách viện cớ tra tài liệu để lén lút lên kế hoạch, vất vả mời mọc hắn...!
Thật tình...!ngốc đến đáng yêu.
Ngoài mặt Tưởng Thiếu Diễm vẫn tỉnh bơ, nói tiếp: "Vậy thì chốt thế nhé, ngày mai anh xin nghỉ, công ty em thực tập không có vấn đề gì chứ?"
Câu này thật ra không cần hỏi, năm ngoái gia đình Uông Triết đã mở công ty con ở trong nước chuẩn bị giao cho cậu phụ trách, mặc dù hiện tại chỉ thực tập nhưng trên dưới công ty đều biết thân phận của cậu, đi lại rất tự do.
Đúng như dự đoán Uông Triết gật đầu: "Không vấn đề!"
Và thế là chuyến đi được quyết định như vậy.
Hơn một tháng kế tiếp Tưởng Thiếu Diễm đều buồn rầu vì một việc: Tặng quà gì vừa có thể làm cún ngốc nhà mình vui vẻ sủa gâu gâu, vừa có thể giấu trong vali không bị phát hiện?
Lễ lớn lễ nhỏ hằng năm Uông Triết đều chuẩn bị quà cho hắn chứ đừng nói đến sinh nhật, tuy hầu hết không có gì sáng tạo nhưng dù sao cũng có lòng, tất nhiên hắn cũng phải đáp lại.
Nhưng vali chỉ to chừng ấy, quà hơi to một chút nhìn là thấy ngay, quà quá nhỏ lại không nghĩ ra kiểu gì mới mẻ, nhẫn trước kia đã tặng rồi, bây giờ Uông Triết hãy còn đeo trên tay, cách dăm ba hôm phải tháo ra lau chùi; đồng hồ cũng không ổn, năm ngoái bố mẹ Uông Triết mới tặng cậu phiên bản giới hạn hơn hai triệu tệ, hắn không so nổi đâu.
Những món quà