Editor & Beta: Mai_kari
Buổi chiều không có tiết, Tương Thiếu Diễm cơm nước xong liền quay về phòng chuẩn bị ngủ trưa một giấc, xem một trận bóng.
Đang lúc nằm trên giường mơ mơ màng màng chuẩn bị vào giấc thì Uông Triết buổi chiều còn một tiết học chợt trở về.
Y mở cửa rất nhẹ, dường như biết Tương Thiếu Diễm đang ngủ bên trong, sột soạt đem vật gì đó đặt lên bàn, nhẹ bước tới trước giường, thấp giọng gọi: “Học trưởng?”
Tương Thiếu Diễm nhíu mày, không tình nguyện mà mở mắt: “Làm gì?”
Uông Triết ngồi xổm xuống tựa ở bên giường: “Em có mua cá hấp cay (1), anh muốn ăn không?”
Tương Thiếu Diễm buổi trưa ăn chẳng được bao nhiêu, lúc này quả thực có chút đói, hơn nữa hắn cũng thích ăn cá, vừa nghe câu này, nhất thời ngửi thấy được mùi thơm câu nhân trong không khí, cơn buồn ngủ lập tức bị đè xu.ống.
Hắn xoay người xuống giường, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy nhãn hiệu trên túi đồ ăn mà Uông Triết mới mang về, chính là quán ăn nổi tiếng gần trường.
“Chẳng phải cậu còn có tiết sao, đi mua hồi nào vậy?”
Uông Triết tự kéo một cái ghế khác ra ngồi xuống một bên: “Hồi trưa em đặt mua online, lúc hết tiết cũng vừa giao tới, nên mang về ký túc xá.”
Tương Thiếu Diễm nhìn y lấy một hộp được đóng gói cẩn thận từ bọc nilong ra, vừa mở nắp hộp, hương thơm bay lên bốn phía, xông vào mũi.
Uông Triết còn tri kỷ đưa đũa tới trước mặt hắn: “Nào, nếm thử đi.”
“Cậu không ăn?”
“Em không đói, vốn là định mua cho học trưởng, hồi trưa chắc là ăn không no đi?”
“Cũng có chút.” Tương Thiếu Diễm cũng không khách khí, tiếp nhận đũa, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Thịt cá dai mềm cùng nước ngọt vừa miệng, mang theo vị cay của ớt có chút tê lưỡi, vị đạo tuyệt tán.
“Sao cậu biết tôi ăn được cá? Thứ mà tôi ăn được cũng không nhiều.”
Uông Triết cười nói: “Em đã từng thấy học trưởng ở căn tin chọn qua cá, cũng ăn được cay, nên nghĩ món này học trưởng sẽ thích.”
Tương Thiếu Diễm vừa nghe vậy có chút giật mình.
Từ lúc Uông Triết dọn tới ở tới nay bọn họ tổng cộng chỉ ăn cùng nhau có hai bữa cơm.
Lần đầu tiên là ngày đầu tiên Uông Triết mới dọn tới, lần thứ hai chính là trưa hôm nay, thế nhưng Uông Triết lại có thể nhớ kỹ thứ mà hắn yêu thích.
Hình như ngoại trừ ba của hắn, chưa từng có ai để tâm tới chuyện của hắn như thế.
Tuy rằng bạn bè không ít, nhưng hắn không giống các Omega mảnh mai khác, ho khan một tiếng sẽ có người tới hỏi han ân cần.
Mọi người trong tiềm thức đều nghĩ, một Omega cường hãn độc lập như hắn, không cần người khác che chở chăm sóc.
Chỉ có những khi hắn đánh nhau bị thương, mới có thể nhận được sự quan tâm ân cần thăm hỏi của một ít bạn bè.
Hắn vốn cũng không muốn bị người khác xem là kẻ yếu mà đối đãi, nhưng giờ này khắc này, lập trường lại có một tia dao động.
Cảm giác được người khác ấp trong lòng bàn tay..
dường như cũng khá tốt.
“Học trưởng, không ăn được?” Uông Triết thấy hắn ăn chậm chạp không nói lời nào, thấp thỏm hỏi.
“Ăn ngon.” Tương Thiếu Diễm trả lời, lại có chút suy tử, tiện tay gắp một miếng cá, đưa tới bên miệng của con chó lớn ngồi bên cạnh.
“Mở miệng.”
Người thật tình đối xử tốt với hắn, hắn tuyệt sẽ không bạc đãi.
Uông Triết vui vẻ, mở miệng, một ngụm ăn xuống.
Tương Thiếu Diễm thu hồi chiếc đũa, chuẩn bị gắp cá bỏ vào miệng mới phát hiện, chiếc đũa này hắn vừa ăn, rồi lại đút cho Uông Triết ăn, sau đó mình lại ăn … Hắn cũng không phải khiết phích, chỉ là chợt cảm giác trong lòng có gì đó là lạ.
Uông Triết ngồi bên cạnh nhìn Tương Thiếu Diễm ăn, cũng không biết đang vui vẻ cái gì, khóe miệng nở nụ cười mãi vẫn không khép lại.
Sau lưng y, sợi tóc được các tia sáng ban chiều phản chiếu nhìn tựa như trong suốt, cả người thoạt nhìn ấm áp, nhưng trong khung cảnh nửa sáng nửa tối, đôi mắt màu xanh lục của y phát ra quang mang, tựa như y dường như cũng không phải vô hại.
Tương Thiếu Diễm bị y nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên.
“Cậu không có việc gì để làm sao? Nhìn tôi làm gì?”
Uông Triết như là đột nhiên mới hoàn hồn, xấu hổ mà nói: “Không cẩn thận liền..
Xin lỗi,