Tôi một mặt khó hiểu, cảm giác như đang đọc một cuốn tiểu thuyết rất có logic, nửa đường đột nhiên lại lòi ra một nhân vật không thể hiểu nổi mà không hiểu sao lại xuất hiện.
Tôi nói như vậy có phải hơi thái quá không, dù sao thì nếu không có hạt giống ông bố của Lam Sơn thì sẽ không có Lam Sơn của hiện tại, chỉ tội nó còn phải xuất ra năm mươi phần trăm công lực vì dâng hiến sắc đẹp cho Lam Sơn.
Nhưng dựa vào việc Lam Sơn chỉ là ngoài ý muốn có, thêm nữa là Lam Sơn căn bản chẳng nhắc gì đến bố chị ấy ngoài cái chuyện bố mẹ chị ấy ly hôn ra, nên tôi cứ không có một chút ấn tượng gì tốt về bố vợ (?).Lam Sơn bỏ tôi ngẩn tò te ở đó xoay người đi vào công ty rồi, tôi lái xe đến công ty rửa mặt một cái rồi chuẩn bị làm việc, cố gắng nhắc nhở bản thân: Lam Sơn đã không nói rõ cho tôi nghe, vậy thì tôi cũng không cần rước phiền não vào người.Buổi chụp hình ban chiều khác thường diễn ra rất thuận lợi, sau khi kết thúc công việc tôi xem hậu kỳ edit một lúc liền chuẩn bị về nhà rồi.
Khi tôi đang thu dọn đồ đạc thì trợ lý đi đến nói với tôi rằng gần đây có một kế hoạch tương đối lớn, hỏi tôi có nhận hay không.Tôi vừa khoác áo ngoài vừa thuận miệng hỏi: "Kế hoạch gì?""Chân dung tập thể nghệ sĩ Xuân Hạ.""Của công ty nào?"Trợ lý nói tên công ty, tôi ngây người một lúc, lấy tài liệu lại xem.Cổ đông lớn của một tạp chí thời trang đứng đầu danh sách phát hành trong thành phố chính là công ty này, họ có đội ngũ nhiếp ảnh và đội ngũ sáng chế chuyên dụng, lại chạy ra đi tìm một đứa ở ngoài công ty như tôi chụp cho.
Nói thật thì được yêu mến như vậy tôi cũng vừa mừng vừa sợ đấy.
Tôi luôn không thích chụp hình tập thể cho lắm, dù sao thì tôi tạo ra sản phẩm đều là dựa vào linh cảm hết, nếu như sống chết cũng không vừa mắt được đối tượng hợp tác, thế thì tôi cũng chịu.
Huống hồ một ý tưởng chưa hẳn phù hợp với tất cả mọi người ở trong tập thể đó, đối với tôi mà nói thì độ khó lại càng cao.
Nhưng tôi nhìn một dãy tên quen thuộc ở trên danh sách, không muốn nhận cũng không được.Hơn nữa có tên Lam Sơn chiếm đóng ở đấy.Bàn tay lật tài liệu của tôi dừng lại.Tôi đã bao lâu rồi, chưa chụp ảnh cho Lam Sơn?Có lẽ là do trời mưa to quá, tôi kẹt ở bên đường gần như muốn chết luôn tại chỗ.
Sau vô vàn dằn vặt đau đớn, tôi chỉ thiếu một cái đèn xanh thôi là có thể rời khỏi cái đoạn đường này rồi, nhưng đúng lúc này mưa đột nhiên trút xuống, những hạt mưa vội vã xếp hàng ở trên trời mà nhảy xuống tự sát, thân xác dính lên tấm kính một tầng dày, tôi mở to gạt nước ô tô, trong tiếng mưa rơi lộp bộp mà phân biệt được ra tiếng tin nhắn Wechat.Lam Sơn nói: Trời mưa to rồi, đến đón tôi không?Tôi trả lời nói vâng.
Đèn đỏ chuyển xanh lần nữa, tôi phóng xe lao nhanh vào một đoạn đường tắc nghẽn khác.
Lúc đến được địa điểm mà Lam Sơn gửi cho tôi đã gần tám giờ rồi.
Lam Sơn đứng ở cửa nhà hàng phương Tây, sau khi nhìn thấy tôi thì cởi áo khoác vest ngoài ra, đưa cho người đàn ông phía sau.Phục vụ cầm ô che cho Lam Sơn đưa chị ấy đến ghế phụ lái, cũng không tiếp nhận ý tốt của người đàn ông.
Lam Sơn vẫy tay ra ngoài cửa sổ, ý là muốn tôi lái xe đi.
Tôi nhìn người đàn ông khoác cái áo vest hàng hiệu cao cấp nào đó của nước Anh qua kính chiếu hậu, không nhịn được chép miệng, cũng không dám biểu lộ quá rõ, sợ Lam Sơn cảm thấy tôi là một đứa nhà quê chưa trải đời.Chúc tôi lặng lẽ ngồi trên xe một quãng đường, vẫn là tôi mở miệng trước:"Chú ấy tìm chị làm gì đấy?""Thấy tôi không còn ai chăm sóc nữa, tội tôi, muốn tôi đi theo ông ấy, bù đắp lỗi lầm của mấy năm nay." Lam Sơn vuốt tóc, "Xem tôi là trẻ con chắc, nực cười thật.""Như thế này ổn không?" Tôi có chút lo sợ, "Chị để ông ta một mình ở đó.""Em sống ở chỗ tôi.
Ông ta đến thích hợp sao?"Lam Sơn nói xong liền đá chiếc giày cao gót đi, khoanh chân lại ngồi trên ghế, nghiêng đầu ra cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh dầu của ánh đèn rực rỡ ban đêm và hạt mưa trộn lẫn lại thành một thùng sơn màu mè hỗn độn, hắt lên thân ảnh của Lam Sơn, tôi lạc mình vào ánh sáng đó mà ngắm nhìn khuôn mặt Lam Sơn, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.Tôi không nói gì nữa, im lặng lái xe về nhà.
Về đến dưới nhà đã không còn sớm nữa rồi, tôi muốn mở cửa xuống xe, nhưng Lam Sơn đột ngột quay nửa người lại đây, đưa tay kéo lấy góc áo tôi.Nhiều lúc tôi không thể chịu đựng bất cứ một chi tiết nhỏ vụn vặt nào, Lam Sơn nắm lấy tay tôi, hoặc có thể là nắm lấy cổ tay tôi tôi cũng không phản ứng dữ dội như vậy.
Nhưng Lam Sơn quá hiểu rồi, sự ràng buộc giữa tôi và chị ấy chỉ có một mảnh vải nhỏ bị đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy, cực kỳ mềm yếu lại khiến người ta đau lòng.
Lam Sơn vốn dĩ không phải là một người như vậy, vì vậy một khi chị ấy làm ra một hành động nhỏ tỏ vẻ yếu đuối, dù có thập phần giả tạo đi chăng nữa, cả người tôi cũng lập tức giơ cao