"Tống tiên sinh!" Sau khi học sinh bên ngoài nhìn thấy nàng thì ngay lập tức cung kính tránh ra, có người đáp: "Là Diêm Tiểu Hổ và tân sinh mới đến! ""Diêm Tiểu Hổ! " Tống Thanh Y nghe thấy vậy lập tức kêu lên: "Diêm Tiểu Hổ, ngươi lập tức dừng tay! Không cho phép bắt nạt đánh đồng học!"Thế nhưng tiếng đánh nháu bên trong và tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng lại, thậm chí theo nàng dần dần tới gần còn càng càng nghe càng thảm thiết hơn.
Nghe thấy âm thanh bốp bốp trùng trùng điệp điệp, Tống Thanh Y lập tức nhíu chặt lông mày: “Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, Diêm Tiểu Hổ, ngươi còn không dừng tay! Ta sẽ để cho viện trưởng khai trừ ngươi!"Nàng cao giọng hét lên như vậy, các học sinh phía trước đều nhận ra giọng nói của nàng, nhanh chóng tách ra một con đường cho nàng.
Sau đó! Tống Thanh Y nhìn thấy Diêm Tiểu Hổ thê thảm máu me đầy mặt nằm rạp trên mặt đất, hai con mắt chỉ có thể hé mở ra một nửa, không biết bên trong là máu hay là nước mắt, trong miệng còn đang nỉ non thút thít.
"Tống tiên sinh, ta đã dừng tay từ lâu rồi! Ta cũng không dám đánh lại một chút nào! Ta bị người đánh thành như thế này, ngươi còn muốn khai trừ ta à! ""Hả?" Tống Thanh Y giật mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì ở trong ấn tượng của nàng, Diêm Tiểu Hổ là tiểu bá vương ở thư viện Nam Sơn, cả ngày ức hiếp đồng học, cho nên vừa nghe nói hắn ẩu đả với người khác thì khó tránh khỏi trong vô ý thức cảm thấy là hắn đánh người.
Nhưng hắn có tu vi võ đạo gia truyền, lại hàng năm mang theo hai tên tay chân trong bang phái, ai có thể đánh hắn thành như thế này được?Chờ chút! Hai tên tay chân, là hai tên tráng hán đang cúi đầu quỳ ở bên cạnh hai tay kéo vành tai kia sao?Vậy con hàng đánh người kia đi đâu rồi?Nàng giương mắt quét qua, phát hiện xung quanh đều là học sinh vây xem, không thấy còn có người khác ở trong đó.
Tống Thanh Y bèn nói: "Vừa rồi là ai đánh người, đứng ra!"Không có người đứng ra.
Thế nhưng, tất cả đồng học vây xem đều ăn ý lui về phía sau một bước, chỉ có hai người còn đứng nguyên tại chỗ, trong nháy mắt đã bị lộ ra ngoài.
Một thiếu niên tuấn tú với nụ cười ấm áp, giống như là tân sinh hôm nay mới tới, tên là Sở Lương.
Một tên khác là thư đồng mày rậm mắt to của hắn, hai người đang đứng chỉ trỏ ở đằng kia, giả vờ là quần chúng vây xem.
Tống Thanh Y nhíu mày nhìn về phía Sở Lương: “Là các ngươi làm?""Haiz.
" Sở Lương lắc đầu, cũng không ngờ được học sinh thư viện Nam Sơn ăn ý đến như vậy, đành phải lập tức cúi đầu nói xin lỗi: "Tống tiên sinh, thật xin lỗi! Hôm nay ta mới đến, đồng học Diêm Tiểu Hổ lại đòi ta mười lượng bạc làm phí bảo vệ, ta chỉ đành bất đắc dĩ phản kháng, làm trái với quy tắc của thư viện, xin Tống tiên sinh