Thịnh Hạ Chi Luyến

Chương 64


trước sau

Hai người vô tình tạo nên khung cảnh quá đẹp, một đôi tình nhân ôm hôn say mê trong tư thế quay mặt lại với anh nắng chói chang giữa bầu trời cao, nước biển xanh, mây trôi lơ lửng. Trong đám mây đó có vô số chim hải âu thỉnh thoảng bay ngang qua.

Trên boong tàu, bóng dáng hai người bị kéo rất dài, gắt gao dựa sát vào nhau trong không khí gió biển bao bọc.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, Thịnh Hạ cảm thấy tất cả đều không chân thật. Tam ca của cô lúc này đây so với thời điểm trước đó mấy tháng đã làm cô trở nên điên đảo không hề đoán trước được.

Cho đến bây giờ khi cô đang được anh ôm ấp, ánh mắt anh vẫn làm tâm cô rung động không thôi.

Thời gian cho nụ hôn này so với trước khi cầu hôn càng lâu hơn, từ trên boong tàu cho đến vào phòng.

Khi nước chảy thành sông thì Nhậm Ngạn Đông nhớ đến thứ đồ cần dùng không mang theo.

Lần trước bọn họ đến đây đều đã dùng hết, quên mất mua thêm. Nhậm Ngạn Đông buông Thịnh Hạ ra, anh tự mình khắc chế ham muốn bản thân.

Anh nhặt chiếc khăn lụa kia đang nằm trên sàn nhà, thắt vào cổ tay của Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ vỗ vỗ gương mặt Nhậm Ngạn Đông: "sau khi kết hôn, em sinh cho anh một đứa con gái nhe."

Nhậm Ngạn Đông gật đầu nghiêm túc: "con gái của anh."

Thịnh Hạ cười, khó có thể tưởng tượng, bộ dáng khi anh làm ba sẽ thế nào.

Cô cũng rất tò mò, cảm giác mang thai đứa nhỏ trong bụng từng ngày lớn dần lên là như thế nào?

Nếu là sinh con gái thì sẽ giống ai?

Cũng hoặc là đều giống cả hai người?

Không biết tiểu công chúa sẽ giống tính cách của cô hay là giống ba nó kiểu trầm mặc ít lời, cao lãnh vô cùng.

Nếu là một tiểu công chúa ít lời kia thì cô chẳng phải có đến hai người để mình trêu chọc sao?

Nhậm Ngạn Đông dựng gối đầu dựa đứng ở đầu giường cho Thịnh Hạ làm chỗ dựa.

Anh hiện tại không dành thời gian cùng Thịnh Hạ nói chuyện phiếm, mà tự mình lấy di động để tra cứu đặt tên con thế nào. Anh vốn dĩ muốn dời lực chú ý sang việc khác bằng không thì anh cực khổ chịu đựng....

"em muốn đặt tên con là gì?"

Thịnh Hạ nói giỡn: "Tùy ý vậy?"

Nhậm Ngạn Đông không tìm được chủ đề gì để nói tránh mà lúc này nhiệt độ phòng khá lạnh nên anh cầm thảm lông đắp lên cho cô. Anh để cô ngắm phong cảnh bên ngoài còn tự anh tiếp tục trở vể việc tra cứu tên.

Vị trí giường dựa gần cửa sổ tàu nên vừa lúc cô có thể thưởng thức cảnh biển qua một cái nhìn bao quát đường chân trời bao la và mặt nước biển rộng lớn giao nhau.

Thịnh Hạ không dựa vào đầu giường, cô ôm đầu gối hai chân, đặt sườn mặt gối lên trên cánh tay để nhìn biển rộng ngoài cửa sổ.

Yên tĩnh, u lam.

Cô cùng Nhậm Ngạn Đông lần đầu tiên thân mật cũng là trên chiếc thuyền này.

Lúc ấy Manhattan đang là mùa đông, năm ấy mùa đông rét lạnh dị thường. Tuyết rơi khá dày trong thời gian lâu đến nỗi cô nói với anh là mình muốn đi đến một nơi thật ấm áp để đi chơi.

Nhậm Ngạn Đông liền bắt đầu sắp xếp lần du lịch biển đó từ Newyork đến Sydney.

Ban ngày, nếu cô luyện cầm mệt thì sẽ bơi thả lỏng trong hồ trong khi Nhậm Ngạn Đông dành phần lớn thời gian khá bận rộn, không phải xem hợp đồng thì là nghiên cứu tư liệu hạng mục.

Đầu bếp làm cho hai người không ít món ngon nên cô cùng Nhậm Ngạn Đông ở trên ban công phòng bọn họ vừa một bên nghe sóng biển, một bên thì dùng cơm.

Ngẫu nhiên, bọn họ sẽ nói chuyện phiếm vài câu.

Ánh trăng trong đêm lúc ấy vây đầy mặt biển, sóng nước lóng lánh. Cái loại yên bình, tĩnh lặng này đặc biệt tạo nên bầu không khí lãng mạn mà khiên người ta mê muội.

Hai ly rượu vang đỏ của hai người lúc ấy uống chưa hết nửa ly mà đã không kiềm chế được, thân mật ôm sát nhau trên giường.

Trong vài ngày đó, cả hai điên cuồng, không hề biết tiết chế.

Thời điểm trở về bọn họ không dùng du thuyền mà cô cùng Nhậm Ngạn Đông tự về bằng đường bộ. Cả hai đi dọc theo bờ biển, đi qua thật nhiều trấn nhỏ xinh đẹp trong cả một buổi sáng.

Bởi vì anh tự lái xe về nên khi buổi tối cả hai đã không quá vô độ như trên du thuyền nhưng Nhậm Ngạn Đông mỗi đêm ôm cô, không chỉ ít nhất hai lần.

Thịnh Hạ nhìn mặt biển đến xuất thần mà mang theo dòng hồi tưởng về trước kia.

Lúc này Nhậm Ngạn Đông nhất thời nghĩ không ra tên nào cho bảo bảo thật suông tai nên anh buông di động. Ánh mắt anh chuyển sang ngắm nhìn cơ thể Thịnh Hạ một lúc sau đến khi anh cúi đầu, đặt vài cái hôn ở trên lưng cô.

Thịnh Hạ khẽ run, quay đầu sang, đẩy anh ra.

"anh đàng hoàng chút đi."

Nhậm Ngạn Đông: "đang suy nghĩ gì vậy?"

Thịnh Hạ: "về lần đầu tiên."

Đáy mắt Nhậm Ngạn Đông lúc này mang theo cái nhìn chằm chằm cô đến nóng rực. Anh quyết định đứng dậy đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt và cầm một lọ nước uống từ tủ lạnh uống cạn.

Thịnh Hạ ngồi ở trên giường tiếp tục ngắm nhìn cảnh biển rộng ngoài cửa sổ còn Nhậm Ngạn Đông cầm theo bình nước lạnh đi ra bên ngoài boong tàu.

Qua một lát khi Thịnh Hạ không thấy anh trở về, cô chỉnh tóc gọn lại và đi ra ngoài tìm anh.

"Tam ca à."

"Không nghỉ ngơi một chút sao?" Nhậm Ngạn Đông quay đầu.

Thịnh Hạ chậm rì rì đi đến: "Không mệt."

Cô còn giống như lúc vừa rồi nhẹ nhàng choàng tay ôm eo anh như vậy,.

Nhậm Ngạn Đông rũ mắt, nghẹn cả lời nói cùng cô thương lượng: "Buổi tối về nhà sẽ bù cho em."

Thịnh Hạ cười, biểu tình trên mặt không tốt chút nào.....

Nhậm Ngạn Đông đành phải dời lực chú ý khỏi người cô, muốn chụp ảnh nhưng cô lắc đầu.

Anh lại hỏi cô 'muốn câu cá hay không', Thịnh Hạ lắc đầu như cũ.

Nhậm Ngạn Đông xoay người, nhìn bể bơi bên kia: "Bơi không?"

Thịnh Hạ dán sườn mặt sát vào trong lòng ngực anh: "Không muốn."

Nhậm Ngạn Đông nhẫn nại, tùy ý để cô ôm anh, làm nũng trong lòng ngực anh.

Thịnh Hạ hậu tri hậu giác: "Chúng ta trở lại bờ ngay trong tối nay sao?"

"uhm."

Anh vừa mới dặn dò với nhân viên trên thuyền để hai người không đi quá xa, sẽ trở về điểm xuất phát trước trời tối.

Thịnh Hạ nháy mắt như chợt hiểu người đàn ông này đang nhịn không nổi, đồ dùng thì không mang nên không muốn đi chơi xa bờ.

Nhậm Ngạn Đông: "Nếu muốn ra biển nữa thì ngày mai chúng ta lại đến."

Thịnh Hạ thấy cũng không sao vì đi đâu chơi đều như nhau. Cô vỗ bờ vai của Nhậm Ngạn Đông: "Tại sao vậy?"

Thịnh Hạ vẫn luôn tự đặt giả thiết tuy rằng loại suy nghĩ này không ý nghĩa này không phải gì lớn nhưng do cô tò mò muốn biết đáp án.

Nhậm Ngạn Đông hai tay để sát phía sau lưng cô, anh quay người cô ngược với ánh nắng trưa, ý bảo cô tiếp tục nói. Lúc sau, anh lại chuyển thân mình để bản thân che nắng cho cô.

Thịnh Hạ nhìn anh: "Vấn đề này không gì đáng nói, càng không có gì to tát."

Nhậm Ngạn Đông: "Đối với anh thì liên quan đến enm đều là quan trọng cần nói, đều có ý nghĩa lớn."

Thịnh Hạ ngẫm nghĩ nên như thế nào biểu đạt: "Nếu...lúc trước em không tỏ tình trước thì chuyện của chúng ta có phải sẽ không thể nào như hiện tại hoặc có thể như những bạn bình thường khác, ngẫu nhiên liên hệ với nhau thôi sao?"

Nhậm Ngạn Đông không hề nghĩ ngợi: "chuyện này sẽ không xảy ra."

Anh nói: "Lúc đó anh đã mang theo lòng chiếm hữu đối với em, lại còn mỗi ngày hay gặp mặt nên anh khẳng định đã muốn có được em. Dù cho em hay anh là người thổ lộ trước thì chúng ta đều sẽ bên nhau. Tối đó nếu em không tỏ tình trước thì vài ngày sau anh sẽ chính thức theo đuổi em."

Dáng vẻ của Thịnh Hạ tỏ ra một bộ dạng hối tiếc không kịp: "Vậy lúc ấy em nên rụt rè một chút nhỉ."

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: "anh mới là người nên rụt rè chứ?"

Thịnh Hạ chợt cười: "Anh là đàn ông mà tại sao lại muốn rụt rè?"

Ký ức của Nhậm Ngạn Đông về tối hôm đó cho đến bây giờ hãy còn mới mẻ lúc cô nói với anh ' tam ca, em thích anh', sau đó anh chỉ có kích động đến khẩn trương không biết
đáp làm sao. Kết quả anh không để cho cô thời gian chờ đợi liền lập tức theo sát lời bày tỏ của cô mà hỏi: em làm bạn gái anh được không?

Nhậm Ngạn Đông: "Nếu không phải lúc ấy anh quá khẩn trương thì anh còn có thể rụt rè trong một phút đồng hồ."

Thịnh Hạ bán tín bán nghi: "lúc ấy sao em không cảm giác được sự khẩn trương của anh chút nào vậy? Rõ ràng người khẩn trương là em."

Nhậm Ngạn Đông đúng sự thật nói: "anh cũng không cảm thấy em giống như lo lắng vậy."

Khả năng sự thật là do chính anh đã quá hấp tấp, không có thời gian để chú ý những cái khác.

Thịnh Hạ vỗ vỗ gương mặt anh: "Bọn đàn ông các anh đối với người phụ nữ mình thích là khi nào bắt đầu có ý muốn dục vọng chiếm hữu vậy?"

Nhậm Ngạn Đông: "Nói cách ngược lại là thích thì mới có dục tâm chiếm hữu và ít nhất anh chính là như thế đó." Anh từng được nhiều người phụ nữ chủ động theo đuổi, người nào điều kiện cũng không kém, mà trước nay anh cũng chưa từng đối với ai có tâm ý chiếm hữu này.

"Trong lòng em còn có điều gì vướng mắc không nghĩ thông nữa không?" Anh hỏi. Thịnh Hạ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

Nhậm Ngạn Đông nắm tay cô đi sang phía bên khu bể bơi. Đúng lúc trong phòng có áo tắm cho cô thay nên anh muốn đi lấy cho cô. Thịnh Hạ lại xua tay: "Không muốn bơi đâu, em ở bên cạnh đọc tạp chí thôi."

Trời tối, bọn họ mới trở lại bờ biển. Trên đường về nhà, hai người từng lượt kiểm tra di động.

Nhậm Ngạn Đông có khá nhiều cuộc điện thoại và email chưa đọc mà trong đó vài cuộc gọi nhỡ là của Hướng thư ký vì nếu chuyện không quá khẩn cấp thì cô ấy sẽ không gọi trong kỳ nghỉ phép của anh.

Anh mở xem lịch sử cuộc gọi mới nhất của Hướng thư ký là vài giây trước. Tin nhắn thoại là nội dung báo cáo tình hình công việc khẩn.

Chiều nay, hình ảnh động được cắt ghép từ video của Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ hôn môi bị lan truyền khắp các phương tiện truyền thông trong nước. Video này được quay trong vài phút từ lúc Thịnh Hạ bắt đầu ca hát đến sau khi hai người hôn môi.

Ban đầu thời điểm nó xuất hiện ở trang web nước ngoài là do vài người Hoa Kiều ở khu chợ đã quay và chụp lại. Vị này ngay từ đầu không nhận ra Thịnh Hạ là nghệ sĩ đàn violon. Sau khi về đến nhà, người con gái nhận ra ngay vì cô ấy từng nghe Thịnh Hạ biểu diễn trong chuyến lưu diễn.

Video này sau đó được truyền đi không ít, đến lúc bị nghệ sĩ dương cầm Allen nhấn share thì lúc này nhóm fan của Thịnh Hạ phát hiện. Tiếp theo là có người nhận ra người đàn ông trong hình ảnh động này chính là Nhậm Ngạn Đông của tập đoàn Viễn Đông.

Kết quả là video cùng hình ảnh động liền chiếm vị trí đầu đề trong các kênh truyền thông trong nước.

Hướng thư ký không biết nên xử lý hot search này như thế nào nên đành phải gọi gấp Nhậm Ngạn Đông mà mãi trong một buổi chiều cô không thể liên hệ được.

Nhậm Ngạn Đông: "Gần đây tôi hết tiền rồi nên từ từ tính." Hướng thư ký thật sự nghẹn với lý do mới mẻ này của anh.

Kết thúc cuộc gọi, Nhậm Ngạn Đông mở Weibo, click mở xem hình ảnh động và cả video. Thịnh Hạ trong video đang ngẩng đầu còn anh thì rũ mắt vừa cười nhàn nhạt trong ánh nhìn đáp trả và sau đó là cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này chỉ là nhẹ lướt nhưng rất ngọt ngào. Anh lưu hết cả hình ảnh động lẫn video vào điện thoại.

Trong lúc này, Thịnh Hạ cũng đang xem tin tức, ngay khi cô vừa quay đầu nhìn anh cũng là thời điểm thấy được anh nhấn 'save' hình ảnh.

Nhậm Ngạn Đông bỗng chốc ngẩng đầu cùng cô đối diện, Thịnh Hạ cười: "Em vẫn chưa thấy gì đâu."

Nhậm Ngạn Đông: "......"

Anh nhẹ chuyển đầu cô quay lại: "lo xem di động của em đi."

Thịnh Hạ cố ý nói: "Ai, 'hot' đến vậy mà anh không định triệt sao?"

Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng, coi như không nghe thấy.

Trở lại biệt thự, Nhậm Ngạn Đông nhận được điện thoại của mẹ anh. Ngay từ đầu khi Nhậm mẫu thân nhìn thấy video thì bà cũng không dám tin đây là con trai nhà mình 'nó làm sao mà có tí tế bào lãng mạn nào được'. Bà lại hỏi sang Nhậm Sơ 'video này không phải do con bày trò đó chứ?'

Nhậm Sơ: Bà nội à, tam thúc hiện tại đã 'hoán đổi linh hồn' rồi.

Nhậm mẫu thân hỏi: "con cùng Hạ Hạ dự tính ở bên kia bao lâu?"

"sau đón năm mới sẽ trở về." Anh hỏi: "có chuyện gì vậy?"

Nhậm mẫu thân ý bảo: "Các con cứ ở bên kia ăn tết luôn đi nhân dịp Tết Âm Lịch có thời gian rảnh nhiều để đi chơi. Ngày thường tụi con cũng quá bận rồi mà trong nhà cũng không cần con về."

Nhậm Ngạn Đông chỉ có thể cạn lời với mẹ mình.

Nhậm mẫu thân vẫn là rất quan tâm con trai: "Vài phút nữa mẹ nói Nhậm Sơ chuyển cho con chín vạn tệ là tiền mẹ cho con đi du lịch, phải xài hết mới được về."

([email protected][email protected] Nhậm bá mẫu bá đạo và dễ thương quá ...^_^)

Nhậm Ngạn Đông: "Mẹ, tiền này còn không đủ mua hoa đâu."

Nhậm mẫu thân: "không muốn tốt với con chút nào, còn định lên mặt với mẹ."

Tiếp chuyển sang đề tài chính muốn nhắc nhở anh: "Cùng Hạ Hạ đi chơi và du ngoạn thật trọn vẹn vào. Mẹ cùng Thịnh thúc thúc và Hạ a di đều đã thương lượng qua chuyện bọn con không cần đặc biệt gấp gáp trở về với mọi người trong Tết Âm Lịch đâu, cứ thoải mái tận hưởng."

Bà cũng không để cho Nhậm Ngạn Đông cơ hội nói chuyện đáp lời mà trực tiếp cúp điện thoại ngay.

Thời gian chưa đến vài phút, Nhậm Ngạn Đông nhận tin nhận được tiền vào tài khoản trong thẻ nhiều gấp hai lần số tiền anh được mẹ báo, mỗi tin nhắn báo là chín vạn tệ. Anh nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại có hiện dòng báo 2 tin nhắn kia mà khóe miệng thì cong lên với ý cười vui vẻ.

Trong nhóm chat bạn bè hôm nay rất náo nhiệt, không ít tin nhắn đều từ đám bạn mục đích là chế nhạo trêu chọc anh.

【 lão tam thật mẹ nó nham hiểm mà! 】

【 mau chóng tự xoa dịu mà. 】

Tiếp theo phía dưới là một loạt icon cười 'ha ha ha'

Lúc sau, bọn họ trở lại chuyện chính: 【 lão tam đang bận ở biển sao? Chưa thấy vụ video này sao? Nó đã thành hot search cả buổi rồi, cậu ta sao một chút động tĩnh đều không có vậy? 】

【 mấy người không phát hiện à? 】

【 phát hiện cái gì? 】

【 chỉ cần là cậu ta cùng Thịnh Hạ ân ái thì dù tin tức lớn thế nào, cậu ta cũng lựa chọn mắt nhắm mở mà như không thấy, nhiệt độ dù cao thì cậu ta cũng không triệt. 】

Nhậm Ngạn Đông rời khỏi khung chat trong khi bạn bè vẫn còn đang trò chuyện về anh mà anh cũng không them hồi đáp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện