Thiên Thụy năm thứ ba mươi.
Tháng tư, tam quốc xảy ra chiến tranh không ngừng, Tiêu Quốc và Tề Quốc cùng phái sứ giả tới Ôn Quốc đàm phán, trải qua nửa tháng môi thương khẩu chiến, cuối cùng thỏa thuận lấy phương thức hòa thân để đổi lấy sự bình an tạm thời cho các quốc gia.
Ôn Vương và Tiêu Vương để biểu hiện kỳ thành ý, hai nước liên hôn, Tiêu Quốc Trưởng Công chúa gả cho Ôn Thái tử, trở thành Ôn Quốc Thái tử phi.
Ngày 1 tháng 5, đội ngũ hòa thân của Tiêu Quốc từ Tiêu Cung bắt đầu xuất phát, trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, cuối cùng vào giữa tháng sáu đã đến Ôn thành.
Ngày hôm đó, mặt trời chói chang, có hai vị công tử văn nhã đứng lặng yên trên tường Ôn thành.
Vị công tử lớn tuổi hơn mang thần thái anh rút, khí vũ hiên ngang, giữa hai lông mày lộ ra sự kiêu ngạo của bậc đế vương gia.
Thiếu niên áo xanh nhỏ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong suốt sáng sủa chứa đựng sự hiếu kỳ, ánh mắt hướng nhìn về phía xa ngoài thành.
"Vương huynh, chúng ta ở đây đợi đã một canh giờ, sao các nàng vẫn còn chưa tới?"
Ngữ khí mang theo chút sốt ruột, khiến cho công tử bên cạnh cười ra tiếng: "Thế Chiêu, là ngươi muốn tới bồi Vương huynh nghênh đón phượng giá của Tiêu Trưởng Công chúa, chỉ mới đợi có một canh giờ đã không chịu nổi sao?"
"Đệ nghe người bên ngoài nói, Tiêu Trưởng Công chúa như hoa như ngọc, phong thái yểu điệu, sau này lại là Thái tử phi của Vương huynh, tuyệt thế mỹ nhân khó gặp như vậy, đệ không nhịn được muốn nhìn một chút."
Ôn Thái tử nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía thiếu niên áo xanh, như nghĩ tới điều gì, mỉm cười hỏi: "Thế Chiêu, tháng trước qua sinh thần vậy là đã mười bảy tuổi rồi?"
Ôn Thế Chiêu cười: "Chính là mười bảy tuổi."
"Mười bảy." Ôn Thái tử liền nói, "Đã có ý trung nhân chưa?"
"Không có a." Ôn Thế Chiêu ngượng ngùng, nàng sao có khả năng có ý trung nhân chứ.
"Chẳng lẽ đông đảo nữ tử trong Ôn thành, lại không có ai lọt vào mắt xanh của Tứ hoàng tử ngươi?
Ôn Thế Chiêu lắc đầu nói: "Này cũng không phải, chẳng qua là chưa gặp được người đó thôi."
Với thân phận của nàng, không thể nghĩ quá nhiều, chính là dù có gặp phải, nếu phụ vương không đồng ý, nàng cũng không thể làm gì được.
Sống ở đế vương gia thân bất do kỷ, cho dù Vương huynh thân là Ôn Quốc Thái tử cũng không thể quyết định người bên gối là ai.
Đúng lúc này, thủ vệ trường thành vội vã chạy đến, chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, thám báo lúc nãy đến báo, phượng giá cách Ôn thành không quá mười dặm!"
Ôn Thái tử ngẩng đầu nhìn về phía ngoại thành, chỉ thấy đầy trời phong trần, xa xa hình như có hàng dài chậm rãi tới gần, hắn nhướng mày cười nhạt một tiếng.
"Thế Chiêu, đến rồi."
Ôn Thế Chiêu duỗi dài cổ, mở to hai mắt nhìn qua cũng chỉ có thể trông thấy bóng đen thật dài.
"Vương huynh, nhìn không rõ lắm a."
Ôn Thái tử khẽ cười nói: "Xuống dưới cửa thành liền có thể thấy rõ, đi thôi, chúng ta đến cửa thành nghênh tiếp."
"Được." Ôn Thế Chiêu nói.
Đồng thời bước nhanh xuống dưới tường thành, Ôn Thái tử triệu tập đông đảo quan lại và tôi tớ hành cung, phân phó chuẩn bị nghênh tiếp Tiêu Trưởng Công chúa vào ở hành cung, rồi cùng Ôn Thế Chiêu đứng lặng dưới cửa thành đông.
Một lúc sau, đội ngũ hòa thân thanh thế cuồn cuộn cuối cùng cũng đi tới cửa thành đông.
Dẫn đầu đội ngũ hòa thân, một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi trên lưng ngựa liền thấy Ôn Thái tử đang đứng lặng dưới cửa thành, vội vàng thúc ngựa qua, nam tử tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Ôn Thái tử và Ôn Thế Chiêu, ôm quyền cung kính hành lễ.
"Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử."
Ôn Thái tử gật đầu: "Miễn lễ."
Ôn Thế Chiêu chỉ gật gật đầu, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, hiếu kỳ đánh giá đội ngũ hòa thân cách đó không xa.
"Thái tử điện hạ, thuộc hạ hộ tống Tiêu Quốc Trưởng Công chúa đã an toàn vào quốc!"
"Được, Tuần Ân, khổ cực cho ngươi rồi." Ôn Thái tử vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Chuyến này đường sá xa xôi, Tiêu Trưởng Công chúa có khỏe không?"
Tuần Ân trên mặt hiện lên ý cười, "Phượng giá Tiêu Trưởng Công chúa đang trong đội ngũ, Thái tử điện hạ nếu quan tâm, liền qua xem là được."
"Ta cũng chỉ hỏi một chút, vẫn chưa thành thân sao có thể tùy tiền gặp mặt." Ôn Thái tử nói.
Ôn Thế Chiêu không thấy được người, đôi mắt chuyển động, níu tay áo Tuần Ân: "Ta cũng muốn nhìn Tiêu Trưởng Công chúa kia một chút a."
Tuần Ân quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Từ Tiêu thành đến Ôn thành đường sá xa xôi, Tiêu Trưởng Công chúa ngày đêm xóc nảy, mới tới Ôn thành sợ là cần phải nghỉ ngơi, Tứ hoàng tử, năm ngày sau Thái tử điện hạ sẽ thành thân, đến lúc đó ở Thái tử phủ ngài liền có thể thấy."
Ôn Thế Chiêu nhẹ than một tiếng, thả lỏng tay áo Tuần Ân, "Lúc nãy ngươi còn để Vương huynh đi, sao đến ta liền đổi ý rồi."
Thấy dáng dấp trẻ con này, Tuần Ân và Ôn Thái tử nhìn nhau cười, Tuần Ân thu hồi biểu hiện trên mặt, giả vờ nghiêm túc nói: "Tiêu Vương có bảy, tám Công chúa, nếu không, Tứ hoàng tử cũng cưới một Tiêu Công chúa về, lại do thuộc hạ hộ tống, nhất định sẽ liền cho ngài thấy."
Ôn Thế Chiêu nghe nói như vậy, không vui vẻ quay đầu hướng Ôn Thái tử cáo trạng: "Vương huynh, kẻ này ngang ngược không biết lý lẽ a."
"Ta cảm thấy Tuần Ân nói rất có đạo lý." Ôn Thái tử không giúp, trái lại còn trêu ghẹo nàng, "Thế Chiêu năm nay đã mười bảy tuổi a, trưởng thành rồi, cũng nên thành gia lập thất rồi."
Thành gia lập thất...!Ôn Thế Chiêu nghe vậy liền đỏ mặt: "Các người chủ tớ một lòng, bắt nạt một mình ta a!"
Tuần Ân vội vàng xin tha: "Được được được, không bắt nạt Tứ hoàng tử của chúng ta nữa."
"Thế Chiêu." Ôn Thái tử động viên nàng, "Hôm nay phải đón tiếp Trưởng Công chúa vào ở hành cung, ngày mai Vương huynh mang ngươi cùng đi bái phỏng, được không?"
Ôn Thế Chiêu hai mắt sáng ngời: "Vẫn là Vương huynh đối với ta tốt nhất."
"Ta là Vương huynh của ngươi, không tốt với ngươi thì còn tốt với ai." Ôn Thái tử khẽ cười một tiếng, kéo Ôn Thế Chiêu qua một bên, gật đầu ra hiệu với Tuần Ân, "Trước hết để cho đội ngũ hòa thân của Tiêu Quốc vào thành, sắp xếp bọn họ vào hành cung nghỉ ngơi."
"Vâng!"
Tuần Ân lên ngựa, phất tay nói: "Vào thành!"
Đội ngũ hòa thân đang dừng lại, nghe được tiếng quát liền nhúc nhích một chút, xếp thành hàng chỉnh tề.
Tuần Ân quay về hướng Ôn Thái tử gật gật đầu, dẫn đội ngũ nối đuôi nhau vào thành.
Lặn lội đường xa hơn một tháng, mỗi khuôn mặt trong đội ngũ đều biểu hiện sự mệt mỏi.
Ôn Thế Chiêu lẳng lặng đứng nhìn, cảm thấy có chút vô vị, vừa nghiêng đầu qua, hai chiếc xe ngựa hoa lệ phút chốc va vào tầm mắt.
Xe ngựa bốn phía dùng tơ lụa tinh xảo, cửa sổ được che bởi tấm mành vàng óng, gió thổi nhẹ nhàng làm lụa mỏng bay bay, ánh mắt tìm kiếm cũng chỉ thấy một bóng người thướt tha thoảng qua.
"Thế Chiêu, chúng ta nên hồi cung rồi."
Nghe được giọng nói của Vương huynh, Ôn Thế Chiêu đang muốn lên tiếng, thời khắc nghiêng đầu qua liền kinh hồng diễm ảnh.
Trong nháy mắt đó, Ôn Thế Chiêu theo bản năng trợn to hai mắt, khẽ nhếch môi, kinh ngạc mà nhìn hồng y nữ tử trên tuấn mã nâu đỏ.
Nữ tử kia cách không xa, vào lúc tuấn mã nâu đỏ sát qua, dường như có cảm giác gì đó, nữ tử liền xoay đầu hướng về phía nàng.
Tóc đen như tất, lông mày như liễu, da thịt không rãnh như ngọc, thiều nhan nhã dung...!Ôn Thế Chiêu nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt hơn để hình dung, thế gian này thật sự có người đẹp đến như vậy sao?
Các nàng đột nhiên đối mắt, Ôn Thế Chiêu hơi cong môi, chậm chạp không thu ánh mắt mà tiếp tục nhìn nàng, hồng y nữ tử thấy người này đáy mắt trong suốt, cũng