Bầu trời u ám, Tiêu Thiều Quân đã rời đi.
Mặt trời mới mọc lơ lửng chân trời.
Ôn Thế Chiêu từ trong ôn nhu hương tỉnh lại, một bên giường đã không còn bóng dáng giai nhân, việc này đã nằm trong dự liệu, nàng ngồi dậy, đưa tay đặt lên chỗ giai nhân đã ngồi đêm qua, vẫn còn có chút hơi ấm.
Nữ nhân kia đã canh bên nàng một đêm.
Ôn Thế Chiêu lẳng lặng ngồi nửa ngày, trong mắt tràn ngập ý cười, khóe môi cong lên nở nụ cười.
Hôm nay là ngày đại hôn của Ôn Quốc Thái tử và Tiêu Quốc Trưởng Công chúa, toàn quốc chúc mừng, bách quan cùng chúc tụng.
Ôn Thái tử cưới Thái tử phi, đại điển sắc phong cùng với đại điển thành hôn, phồn lễ đông đảo, mỗi một cái đều không thể sai lầm khiến Ôn Thái tử không thoát thân được, trong lòng lại nhớ Tứ hoàng đệ, thế là sáng sớm liền phân phó Tuần Ân tới đón Tứ hoàng đệ hồi Ôn Cung.
Tứ hoàng tử bị thương rất nặng, hành động bất tiện, hoàng niện trực tiếp đứng ở trước cửa tẩm điện của nàng.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Ôn Thế Chiêu đứng lặng trước cửa một lúc lâu, chậm chạp không lên hoàng niện.
Tuần Ân trong lòng biết Ôn Thế Chiêu đang chờ một người, cũng không thúc giục mà chỉ đứng bên cạnh hoàng niện kiên nhẫn chờ đợi.
Ước chừng nửa canh giờ, mãi đến khi có thị vệ trong cung tới cùng Tuần Ân thì thầm một phen, hắn mới phất tay để thị vệ lui xuống, thoáng chần chờ một chút, cuối cùng tiến lên phía trước chắp tay nói: "Tứ hoàng tử, đại điển sắc phong sắp tới, chúng ta nên hồi cung rồi.
"
Ôn Thế Chiêu không đáp hắn, ánh mắt nhìn về phía cửa điện to lớn, trong mắt không giấu được nhàn nhạt thất lạc, buông xuống con ngươi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta sắp phải đi rồi, sao nàng không tới tiễn ta?"
Tuần Ân trấn an nói: "Tứ hoàng tử, có lẽ không phải do không đến mà là đến không được.
"
"Vì sao?"
"Tiêu Trưởng Công chúa hôm nay gả vào Ôn Cung, Tiêu Công chúa ngày mai lại phải hồi quốc, cốt nhục chia lìa, Tiêu Công chúa lúc này hẳn khó tránh khỏi thương tâm.
"
Tuần Ân: "Tứ hoàng tử —— "
Ôn Thế Chiêu hỏi: "Tuần Ân, Ôn Quốc hoàng tử luận võ bại bởi nữ tử, thật sự phải cưới nàng làm vợ sao?"
Nghe được Ôn Thế Chiêu đột nhiên hỏi như vậy, Tuần Ân có chút sững sờ, liền hiểu được cười đáp: " Ôn Vương đời thứ nhất của Ôn Quốc chúng ta cưới Vương Hậu, chính là người luận võ thắng Ôn Vương, sau đó Ôn thị bộ tộc liền lưu lại truyền thống này.
"
Hắn ngữ khí hơi ngừng lại: "Chỉ là, gần trăm năm qua tam quốc vẫn phân tranh không ngừng, truyền thống này cũng dần dần mất đi, thuộc hạ cũng chỉ ngẫu nhiên nghe Thái tử điện hạ nhắc qua.
"
"Thì ra là như vậy.
"
Ôn Thế Chiêu gật gù, cười nói: "Được rồi, chuyện gì nên đến thì sẽ đến, không chờ nữa, hữu duyên sẽ gặp lại.
"
Ôn Thế Chiêu ngồi trên hoàng niện lên đường, ra cửa điện lớn lại không nhịn được quay đầu nhìn.
Ánh mắt có sự không lỡ, có sự lưu luyến.
Theo hoàng niện dần dần đi xa, ở trong ánh mắt nhu tình cái gì cũng không nhìn thấy.
Bên dưới bậc thang tẩm điện là một hoa viên to lớn trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối.
Tháng sáu, đầu hạ, hoa thơm chim hót, cách tẩm điện không xa, dưới một cây hoa lê có thân ảnh mảnh mai vừa đi mất.
Nữ tử trong tay nắm một thanh sáo ngọc, khuôn mặt nhàn nhạt cười thanh thủy giống như ánh mắt, nhìn theo hướng hoàng niện đang đi, nàng đứng lặng dưới những đóa hoa lê đang bay múa đầy trời, cả người lạc đầy đóa hoa lê khiết thuần, có thể thấy nữ tử này đã ở chỗ này rất lâu.
Hoàng niện ra khỏi hành cung.
Ôn Thế Chiêu hơi khom người, tay chống đỡ thái dương, vẻ mặt buồn bã, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng như thất lạc thứ gì vô cùng quan trọng.
Đến khi vào cung, Ôn Thế Chiêu long ống tay áo, nghiêng đầu hỏi hắn: "Tuần Ân, ngày mai Tiêu Công chúa về nước vẫn là do ngươi hộ tống sao?"
Tuần Ân đáp: "Đúng vậy, nhưng mà thuộc hạ chỉ hộ tống đến biên cảnh hai nước.
"
"Tại sao không hộ tống tới Tiêu thành?"
"Vốn là thỏa thuận sẽ hộ tống người về Tiêu thành, nhưng xảy ra chút bất ngờ, hai nước tuy là đã đình chiến, nhưng quân đội ở biên cảnh hai nước vẫn đang giằng co, thuộc hạ hộ tống người vào Tiêu Quốc thì dễ, khi trở về mới thật sự khó khăn, không chừng sẽ bị coi là mật thám.
"
Ôn Thế Chiêu cau mày nói: "Từ trận chiến đó tới nay, Tiêu Quốc binh bại tổn hại mấy vạn binh mã, cũng nhờ lấy lí do hòa thân mà còn chút cơ hội thở dốc, nhìn điệu bộ này, chẳng lẽ Tiêu Quốc vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn gây chiến với Ôn Quốc sao?"
Tuần Ân lắc đầu nói: "Miễn là thiên hạ một ngày không thống nhất, việc tam quốc tranh đấu vĩnh viễn không dừng lại.
"
Ôn Thế Chiêu ngơ ngác nhìn cảnh tượng phồn hoa trên đường phố, nửa ngày không nói gì, cuối cùng cúi đầu tự lẩm bẩm: "Khi nào mới có thể nhất thống thiên hạ đây?"
Tuần Ân vẫn chưa nghe được Ôn Thế Chiêu nói nhỏ, chỉ nghĩ người đang lo lắng cho an nguy của tình nhân, cười nhạo nói: "Tứ hoàng tử là đang lo lắng cho Tiêu Công chúa sao, người cứ yên tâm, ở Ôn Quốc thuộc hạ sẽ hộ tống phượng giá của Tiêu Công chúa thật tốt, khi Tiêu Công chúa vào Tiêu Quốc thì cũng tự có binh lính Tiêu Quốc đến hộ tống.
"
Ôn Thế Chiêu trầm ngâm không nói, chỉ mong tới Ôn Cung huy hoàng phía trước.
Lúc này đã tới đại điển sắc phong Thái tử phi.
Trong cung mặc giáp trụ lụa đỏ, đèn lồ ng song hỉ treo khắp nơi biểu hiện cho ngày đại hỉ.
Ôn Thái tử chính là Trữ quân, tương lai sẽ trở thành quân vương, đại điển sắc phong Thái tử phi là quan trọng nhất, thịnh điển bát âm điệt tấu, bách quan cùng hạ.
Thái tử phủ, tối nay là giờ lành ngày tốt, Thái tử long trọng cử hành nghi lễ, trong phủ người người bước chân vội vã đi nghênh đón.
Bên ngoài Đức Chính điện là sân bãi rộng nhất Ôn Quốc, trung gian trúc có quy cách, đài các tráng lệ, từ dưới lên trên đài các tổng cộng có hai trăm bậc, một tấm thảm đỏ kéo dài từ phủ Thái tử đến đài các, văn võ bá quan, y quan, hách dịch đều đứng hai bên thảm đỏ, chắp tay làm lễ.
"Giờ sắc phong đại điển đã tới!"
Lễ quan ngẩng cao đầu bước tới, hô to một tiếng.
Bách quan dồn dập quay đầu nhìn kỹ nơi cuối tấm thảm đỏ, đột nhiên xuất hiện một bóng người diễm lệ bước vào, vừa vặn hướng về đài các chậm rãi mà tới.
Thái tử phi mặc một bộ Cẩm Tú phượng bào đỏ tươi, đầu đội phượng quan, dáng vẻ vô cùng ung dung hoa quý từng bước đi tới, dáng đi thận trọng, thể hiện thần thái đoan trang nhà đế vương, khí thế của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tại một nơi không dễ thấy, lại cách đài các vô cùng gần, Ôn Ngọc Kỳ đứng chắp tay, khóe môi mỉm cười, ánh mắt mềm mại lưu chuyển nhẹ nhàng hướng về phía đài các, cảm thấy như Thái tử phi đang đi về phía nàng.
Khuôn mặt đẹp đẽ như hoa đào kia đập vào mắt nàng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ôn Ngọc Kỳ nhìn nàng không khỏi run lên một chút, chậm rãi nở nụ cười, một giây này trong mắt nàng không có cái gì mà Thái tử phi, chỉ có dung mạo khuynh thế, yểu điệu vô song của bạch y nữ tử kia.
Ôn Ngọc Kỳ đứng chắp tay, cười nhìn bách quan đang dài cổ mong được nhìn thấy phương dung.
Cười nhìn lễ quan như gã hề lớn tiếng tuyên cáo sắc phong từ phức tạp, cười nhìn Thái tử phi bước lên đài các, hai tay tiếp nhận kim sách cùng ấn vàng.
Nụ cười này, cười ra cả nước mắt.
Thái tử phi thành hôn đại điển được cử hành tại phủ Thái tử, chỉ như dân chúng bình thường làm lễ bái đường thành thân.
Cung nữ thái giám rảnh rỗi trong cung đều tới phủ Thái tử.
Hôm nay phủ Thái tử người đến người đi, chiêng trống cùng tiếng pháo vang lên phi thường náo nhiệt.
Màn đêm buông xuống, ngày tốt giờ lành đã đến.
Ôn Thái tử có chút nóng nảy, đã tìm khắp cả phủ Trưởng Công chúa vẫn không thấy bóng dáng trưởng tỷ đâu.
Cả