Triêu Dương điện.
Nghe tin Ôn Thế Chiêu muốn xuất cung, còn một thân một mình không cho bất kì ai theo tuỳ tùng, Trần Đồng Tường sợ đến sắc mặt tái nhợt, cuống quít đi theo Ôn Thế Chiêu, mặt mày ủ rũ khuyên nhủ: "Điện hạ, việc này không thể được, ngài bị thương nghiêm trọng như thế, không thể lại xuất cung a.
"
"Ngoài cung không an toàn, điện hạ nếu xảy ra chuyện bất trắc, nô tài biết ăn nói với Vương thượng như nào, biết ăn nói với Thái tử điện hạ như nào, biết ăn nói với Trưởng Công chúa như nào, biết ăn nói với Tôn quý phi như nào a.
"
"Điện hạ —— "
"Được rồi.
"
Ôn Thế Chiêu phất tay đánh gãy lời Trần Đồng Tường, bị nhắc đến mất kiên nhẫn: "Tiểu Tường Tử, ngươi lại thiếu đòn đúng không, cái miệng này của ngươi nên bớt lải nhải một chút, vết thương của ta không đáng lo ngại, ta đi một lát sẽ trở về.
"
Trần Đồng Tường chậm chập nửa ngày, không dám nói gì nữa, nhưng Tứ hoàng tử bị thương xuất cung không phải việc nhỏ, hắn lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ bị thương chưa lành, sao lại muốn xuất cung đi đâu nữa?"
"Bản hoàng tử có chuyện phải làm.
"
Ôn Thế Chiêu mặc ngoại sam, buộc đai lưng, xoay người hướng về phía cửa điện.
Mắt thấy Tứ hoàng tử càng ngày càng xa, Trần Đồng Tường thở dài, lúc này đột nhiên nhớ tới một đại sự quan trọng khác, vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng kêu lên: "Điện hạ, hôm nay là ngày thứ hai Thái tử phi thành hôn, ngài phải tới Thái tử phủ bái kiến a!"
Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày, dừng bước quay đầu lại hỏi hắn: "Hiện tại là giờ nào?"
"Điện hạ, đã là giờ Thìn.
"
Ôn Thế Chiêu gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài, Trần Đồng Tường thấy nàng không hề bị lay động, mắt nhất bế quyết tâm: "Điện hạ, ngài nếu không ở trong cung, Vương thượng truyền triệu điện hạ thì phải làm sao đây!"
"Tiểu Tường Tử, nếu như phụ vương truyền triệu ta, ngươi biết phải đối phó thế nào chứ?"
"Điện hạ —— "
Ôn Thế Chiêu nheo mắt lại nhìn hắn, Trần Đồng Tường bận bịu cấm khẩu, nhỏ giọng đáp: "Nô tài biết.
"
"Ừm, đừng có đi theo ta nữa.
"
Ôn Thế Chiêu cảnh cáo một câu, xoay người xoải bước rời Triêu Dương điện, xuất cung.
Cùng lúc đó.
Hành cung người người vội vàng, đội ngũ đưa thân của Tiêu Quốc tạm cư ở hành cung đã chỉnh đốn xong xuôi, do Tiêu Công chúa dẫn đầu, Tuần Ân suất lĩnh hộ đội đi theo hộ tống.
Đội ngũ đưa thân xếp thành hàng chỉnh tề ra khỏi Ôn thành.
Ở vị trí bên cạnh đội ngũ, nữ tử đang cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ, mặc một bộ hồng y, tuy là diễm lệ ngọc dung, nhưng cử chỉ phất tay lại đặc biệt anh khí, chỉ là nàng mặt mày vi ngưng, có vẻ tâm sự nặng nề.
"Tiêu Công chúa.
"
Tuần Ân giục ngựa tới gần, đi ngang hàng với Tiêu Thiều Quân, cười nói: "Theo tốc độ hiện tại, đại khái sau một tháng chúng ta có thể đến biên cảnh Ôn Quốc và Tiêu Quốc, ra khỏi biên cảnh chính là Tiêu Quốc.
"
"Làm phiền Tuần thị vệ rồi.
"
"Tiêu Công chúa đừng khách khí.
"
Tuần Ân quay đầu nhìn Tiêu Thiều Quân một chút, thấy nàng nhíu lông mày ngưng thần, sắc mặt cũng không tốt, ý nghĩ trong lòng rõ ràng, Ôn Thái tử trong đêm tân hôn xuất chinh Tề Quốc, đi gấp rút để lại Thái tử phi một mình trông phòng, Tiêu Công chúa biết được tin tức này sợ là tối qua không sao ngủ được.
Đội ngũ đưa thân rời khỏi Ôn thành, qua gần nửa canh giờ đã đi được khá xa, Tiêu Thiều Quân giục ngựa quay đầu lại nhìn Ôn thành một chút, ở trong tòa Ôn thành to lớn nguy nga này, mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng lại ẩn giấu phong lưu phun trào, nguy cơ tứ phía.
Tiêu Thiều Quân quay đầu trở lại, nghe thấy Tuần Ân hỏi: "Tiêu Công chúa, người là đang lo lắng cho Thái tử phi?"
"Ừm.
" Tiêu Thiều Quân nhíu mày hỏi, "Ôn Thái tử đêm qua có ổn không?"
"Không tốt lắm, Thái tử điện hạ trong hôn yến nổi trận lôi đình.
" Tuần Ân lắc đầu thở dài.
"Còn Thái tử phi thì sao?"
"Cái này thuộc hạ không biết.
"
Tuần Ân lắc lắc đầu, ánh mắt hướng về nơi khác tìm kiếm, tại đình xa xa phía trước mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh lục sắc đang đứng lặng trong đình, Tuần Ân thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiều Quân.
"Thái tử phi tuy gả đến Ôn Quốc xa xôi, ở Ôn Quốc tứ cố vô thân, nhưng Trưởng Công chúa và Tứ hoàng tử tâm địa thiện lương, cho dù Ôn Thái tử không ở trong cung thì Trưởng Công chúa và Tứ hoàng tử cũng sẽ chăm sóc cho Thái tử phi thật tốt.
"
Tiêu Thiều Quân gật đầu nói: "Phiền phức cho Tuần thị vệ rồi, thay ta đa tạ Trưởng Công chúa và Tứ hoàng tử.
"
"Tiêu Công chúa, người có thể tự mình đi.
"
Tuần Ân lời này nói ra, Tiêu Thiều Quân sửng sốt một chút, vừa vặn còn muốn hỏi là ý gì.
Lại thấy Tuần Ân giơ tay lên, chỉ về một vị trí nào đó, Tiêu Thiều Quân theo hướng ngón tay của hắn nhìn tới, tâm không khỏi run lên, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đứng lặng trong đình, càng ngày càng gần, khuôn mặt người kia trong con ngươi từ từ rõ lên.
Rõ ràng đến mức có thể thấy được nhu tình trong ánh mắt người kia, có thể thấy được ý cười bên khóe môi.
Tuần Ân hỏi: "Tứ hoàng tử đến tiễn Tiêu Công chúa, Tiêu Công chúa không muốn đi gặp người sao?"
Nghe nói vậy, Tiêu Thiều Quân ngón tay nắm dây cương hơi run rẩy, nàng hạ mắt, không nhìn lại bóng người trong đình, nắng sớm long lanh rơi xuống vừa vặn biến mất trong con ngươi phức tạp của nàng.
Tiêu Công chúa chậm chạp không đi, ý tứ rất rõ ràng, Tuần Ân than thở: "Trước mắt thế cuộc tam quốc căng thẳng, Tiêu Công chúa cùng Tứ hoàng tử hữu duyên quen biết, hôm nay từ biệt lại không biết lúc nào mới có thể tái ngộ.
"
Câu nói "Hữu duyên sẽ gặp lại" đã đến bên môi, Tiêu Thiều Quân lại mím môi không nói ra, cũng không để ý tới Tuần Ân, nàng nắm chặt dây cương, quát một tiếng thúc ngựa chạy về phía đình.
Mà Ôn Thế Chiêu đang đứng trong đình ý cười bên môi ngày càng đậm.
Nữ tử này phóng ngựa rong ruổi, dáng người vững vàng, khí độ bất phàm, rất có vài phần anh tư hiên ngang, so với những nữ tử mảnh mai ở Ôn thành thì quả là một kỳ nữ văn võ song toàn.
Thúc ngựa lao như gió khiến Tiêu Thiều Quân hồng y bay bay, gió thổi qua khiến mái tóc dài của nàng như đang bay múa, nước da trắng như tuyết dưới ánh mặt trời càng thêm nổi bật, như lóe lên ánh sáng.
Móng ngựa ngừng lại trước đình, Tiêu Thiều Quân nhìn Ôn Thế Chiêu trong đình, cũng không có xuống ngựa mà nhíu mày hỏi: "Tứ hoàng tử, ngươi không chịu khó nằm trên giường tĩnh dưỡng, lại xuất cung chạy tới nơi này làm gì?"
Ôn Thế Chiêu cũng không ra khỏi đình, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn nàng cười: "Tiêu Công chúa, nàng hôm nay trở về Tiêu Quốc, ta tới tiễn nàng.
"
"Tiễn xong rồi, ngươi mau về đi.
"
Tiêu Thiều Quân âm thanh thanh đạm, sắc