Một bát mì vằn thắn thêm ít hành, món đồ ăn dân gian đơn giản.
Tiêu Thiều Quân ung dung thong thả gắp một miếng mì vằn thắn, học theo dáng vẻ của Ôn Thế Chiêu, cắn xuống, vị thuận trơn bóng, nước thịt tràn đầy toàn bộ khoang miệng, thật là thơm ngon.
"Thiều Quân, ăn ngon không?" Ôn Thế Chiêu dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng.
Tiêu Thiều Quân gật đầu: "Ân, ăn ngon."
Được đáp lại đúng ý, Ôn Thế Chiêu khẽ cười nói: "Ăn ngon vậy ngươi ăn nhiều một chút."
Trước mặt Tiêu Thiều Quân, Ôn Thế Chiêu không để ý tới phong thái hoàng tử, cũng không để ý tới hình tượng gì.
So với Tiêu Thiều Quân nhai kỹ nuốt chậm, cử chỉ văn nhã, Ôn Thế Chiêu thấy như nào thoải mái thì làm như vậy, thân phận hoàng tử cao quý của nàng thật sự đã đáp qua một bên, ăn mì vằn thắn không cẩn thận bị bỏng miệng, đầu lưỡi đưa ra dùng tay quạt quạt, uống nhanh mấy ngụm nước trà.
Tiêu Thiều Quân nhìn thấy, lại cảm thấy không có cái gì, hành vi chân thực thoát ra, y nên hào hiệp tự nhiên như vậy.
Ôn Thế Chiêu nuốt miếng mì vằn thắn cuối cùng, hài lòng sờ lên cái bụng nhô cao, thấy Tiêu Thiều Quân cũng đã nhanh ăn xong, Ôn Thế Chiêu đứng lên, gọi lão bản, trả tiền hai bát mì vằn thắn.
Sau khi trả tiền xong, Tiêu Thiều Quân đang dùng khăn lau khóe miệng, bát trống không, Ôn Thế Chiêu cảm thấy hài lòng, trên mặt cũng biểu hiện vui vẻ, nhẹ giọng hỏi nàng: "Thiều Quân, ăn no chưa?"
"Ân, no rồi."
"Giờ tiếp tục đi dạo, sau đó chúng ta trở về."
"Được."
Tiêu Thiều Quân đáp một tiếng.
Hai người ra khỏi sạp hàng, lại trở về giữa đường, buổi trưa trời nóng rực lên, trên đường phố người đã ít hơn một chút, cuối cùng cũng không phải chen nữa.
Ôn Thế Chiêu đi bên cạnh Tiêu Thiều Quân, kiếm mấy chủ đề tán ngẫu, lúc nào cũng là nàng mở miệng hỏi, Tiêu Thiều Quân mới lên tiếng đáp, nếu như nàng không mở miệng, Tiêu Thiều Quân chỉ nhìn khung cảnh xung quanh một chút, lặng lẽ không nói chuyện.
Có thể do các nàng còn chưa quen thuộc lắm, cũng có thể vì nam nữ khác biệt.
Nói chung cũng có thể hiểu được.
Hôm qua ở luyện võ đài tỷ thí võ công, lĩnh giáo được bản lĩnh của Tiêu Thiều Quân, Ôn Thế Chiêu có chút ngạc nhiên, lên tiếng hỏi nàng: "Tiêu Công chúa sao cũng học võ công vậy?"
Tiêu Thiều Quân đáp: "Ngày xưa thân thể yếu, học để cường thân kiện thể thôi."
"Hiện tại đã tốt hơn chưa?"
"Tốt lắm rồi."
Cứ trầm mặc như vậy cũng không ổn lắm, Ôn Thế Chiêu lại kiếm ít đề tài, hỏi nàng từng đọc sách gì, có tài nghệ gì, ví dụ như cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, Tiêu Thiều Quân đáp rất khiêm tốn, chỉ nói hiểu biết một, hai.
Đi được khoảng chừng một chén trà.
Hai người đi dạo đến tảng đá xanh lát bên cầu đá, trên cầu bóng người thành đôi, dưới cầu là dòng sông nước chảy rộng đến ba trượng, nơi nơi đều thấy thuyền ô bồng, trên thuyền là một đám du khách, bọn họ ngâm thơ đối đáp, cũng có người uống rượu mua vui.
Tiêu Thiều Quân trán đầy mồ hôi, Ôn Thế Chiêu thấy vậy, chỉ chỉ quán trà bên cầu đá.
"Thiều Quân, chúng ta nghỉ chân một chút."
"Được." Tiêu Thiều Quân đáp một tiếng, cùng Ôn Thế Chiêu đồng thời vào chỗ ngồi.
Lão bản quán trà rất nhanh tiến lên, ân cần hỏi: "Hai vị khách quan, uống trà sao?"
Không lường trước, ánh mắt lão bản liếc về phía cô nương, nhất thời càng nhìn càng sửng sốt.
Tiêu Thiều Quân nhíu mày.
Người trong cuộc vẫn chưa làm gì người đứng xem đã tức giận, Ôn Thế Chiêu sắc mặt trầm xuống, đôi mắt ác liệt, vỗ bàn một cái, khiến lão bản quán trà giật mình sợ hãi, vội vàng cúi người, mặt đổi sang vẻ nịnh nọt: "Công tử có dặn dò gì?"
"Ngươi nhìn nàng chằm chằm như vậy làm gì, còn muốn mở tiệm không, mang hai chén trà đến đây!"
"Được được, công tử chờ một chút."
Lão bản quán trà vâng vâng dạ dạ.
Trà lạnh được bưng lên, lão bản không dám nhìn chằm chằm Tiêu Thiều Quân nữa, xoay người trốn qua một bên, rất e ngại đôi mắt hung sát của vị công tử này.
Ôn Thế Chiêu nhấp mấy ngụm trà lạnh, sắc mặt không vui lúc này mới khôi phục lại.
Tiêu Thiều Quân phát hiện vẻ mặt biến hóa của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đối đãi thử tiêu, mở miệng trấn an nàng: "Con mắt của người ta, xem thì cứ xem đi, ta còn chưa ý kiến gì, ngươi sao đã sinh khí rồi?"
Ôn Thế Chiêu hừ một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Ta không có tức giận, ta chính là không ưa kẻ có thái độ vô lễ như vậy."
Tiêu Thiều Quân cười nhạt: "Ngày đó ở ngoài cửa thành, Tứ hoàng tử cũng như vậy, không tính là vô lễ sao?"
"A...!Cái này."
Ôn Thế Chiêu nhất thời khó xử.
Nếu mà phủ nhận, nàng liền không có lý do gì mà tức giận, còn nếu như thừa nhận, việc ngày đó nàng chính là có thái độ vô lễ, phủ nhận hay thừa nhận đều không thể chọn được.
Ôn Thế Chiêu bị hỏi đến nghẹn họng, gò má từ từ ửng đỏ, người thường ngày mồm miệng lanh lợi nay trước Tiêu Công chúa lại phải nhăn nhó tới nửa ngày cũng không trả lời được, không còn cách nào khác ngoài việc uống một ngụm trà, lấy đó che đi sự lúng túng.
Không thấy nàng lên tiếng, Tiêu Thiều Quân nhàn nhã nói: "Cứ bị người khác nhìn ta liền tức giận, vậy chẳng phải ta sẽ bị tức chết rồi?"
"Được rồi được rồi, Tiêu Công chúa, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói không lại ngươi a."
Ôn Thế Chiêu đặt chén trà xuống, vội vàng giải thích: "Nhưng mà chỉ duy chuyện này, Tiêu Công chúa tuyệt đối không nên hiểu lầm Thế Chiêu, Thế Chiêu tuyệt không vô lễ với người."
"Hữu lễ hay vô lễ, trong lòng tự hiểu rõ." Tiêu Công chúa cười nhẹ, như nước như ca, phong phong vận vận.
Có lẽ do đang ở dưới ánh mặt trời nóng rực, nhiệt khí bốc lên khiến nước da như ngọc của Tiêu Thiều Quân lộ ra một chút phấn hồng, khuôn mặt trong trắng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Một giây này cũng đủ khiến Ôn Thế Chiêu chấn động.
Chỉ cảm thấy thế gian sao lại có nữ tử khiến người ta chỉ liếc qua đã thần hồn điên đảo như vậy.
Bởi vì có dung mạo tuyệt sắc, lại thêm thân phận Công chúa, Tiêu Thiều Quân từ nhỏ đã được nhiều người chú ý, ánh mắt hướng về phía nàng, khi trưởng thành hơn, những đôi mắt kia dù ít hay nhiều cũng khiến cho nàng cảm thấy có ý đồ.
Nhưng đôi mắt trong trẻo này lại sáng láng có thần, ánh mắt nhu hòa, đáy mắt không nhiễm một tia tạp niệm, sạch sẽ sáng tỏ, thật muốn từ trong đó nhìn ra chút ý tứ gì, nhưng chỉ có một mảnh nhu tình khiến người ta hãm sâu, nhìn nhiều lại muốn đắm chìm vào đến nỗi không thoát ra được.
Tiêu Thiều Quân hạ mắt, thanh âm nhàn nhạt từ yết hầu sâu xa vang lên: "Tứ hoàng tử, nếu còn nhìn nữa, ngươi lại vô lễ với ta rồi."
Hồn bay đi bị chấn động trở về, Ôn Thế Chiêu đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
Thoáng chút ngẩng đầu lên, dùng dư quang nhìn Tiêu Thiều Quân, Tiêu Thiều Quân trên mặt bình tĩnh, nhưng hai tai dần dần đỏ lên, vành tai tinh xảo cũng phủ lên một