Là một thân phận khác hay là một cái tên khác tương tự.
Cái tên Tiêu Vận Thục này, quá xa lạ.
Nàng vốn không quen Tiêu Vận Thục Tiêu Trưởng Công chúa gì đó, sở dĩ quen biết là ở tại Quan Âm Tự, vừa gặp đã thương bạch y nữ tử kia.
Người trong đình đối với Ôn Ngọc Kỳ mà nói chính là nhìn thấy nhưng xa không thể với được, nàng tình nguyện xưa nay chưa từng nhận thức bạch y nữ tử gì, như vậy khi gặp lại sẽ không cần hốt hoảng mà chạy trốn.
Ôn Ngọc Kỳ đứng lặng ở hành lang bên dưới, cùng đêm tối hòa thành một, tiếng đàn quanh quẩn bên tai khiến Ôn Ngọc Kỳ bước chân đình trệ, nhìn nữ tử trong đình thật lâu, đang định xoay người rời đi thì tiếng đàn ngưng lại.
Một giọng nói thanh đạm vang lên: "Các hạ nếu đã đến thì cần gì phải vội vã rời đi, các hạ đã nghe ta đàn xong một khúc, có lẽ đối với âm luật rất có kiến giải, sao không lại đây luận bàn?"
Ôn Ngọc Kỳ nghe vậy tinh thần chấn động, quay đầu quan sát một vòng, nàng đang ẩn trong bóng đêm, mà ngữ khí nói chuyện kia quá khách sáo, nói vậy Tiêu Vận Thục vẫn chưa nhận ra nàng.
Ôn Ngọc Kỳ cực nhanh trấn tĩnh, nhấc mày nhìn về phía nữ tử trong đình, nữ tử cũng vừa vặn nhìn sang bên này, nàng vốn không muốn lên tiếng, im lặng một chút, hạ thấp giọng thay đổi giọng nói: "Ta chỉ đi ngang qua nơi này, nghe được tiếng đàn liền lặng lẽ đến đây, không hề có ý quấy rối.
"
Yên lặng trong chốc lát.
Nữ tử ngữ khí nặng thêm mấy phần: "Nghe giọng của các hạ thật là quen.
"
Ôn Ngọc Kỳ cười nhạt nói: "Thật sao, nhưng chúng ta chưa từng quen biết, có lẽ nghe lầm thôi.
"
Dây đàn bị tùy ý gảy mấy cái, phát ra âm sắc lộn xộn ầm ĩ chói tai, Ôn Ngọc Kỳ nghe xong liền nhíu máy, trong đình truyền ra tiếng khẽ thở dài.
"Thôi, có lẽ thực sự đã nhận lầm.
"
"Quấy rầy rồi, cáo từ.
"
Không dừng lại nhiều lời tránh lộ ra sơ hở, Ôn Ngọc Kỳ xoay người rời đi.
Ngày hôm sau.
Ôn Thế Chiêu còn chưa tỉnh, cái mũi nhạy bén đã ngửi thấy mùi vị đắng ngắt, mắt vừa muốn mở ra liền nhắm chặt, tùy ý Tiêu Thiều Quân gọi nàng kiểu gì cũng không chịu ngồi dậy.
"Không uống, thuốc này đắng lắm, ta không muốn uống, mau mang đi đi.
" Ôn Thế Chiêu duỗi tay hướng về phía nàng vẫy vẫy.
"Mau uống đi.
"
"Không muốn a, Tiêu Công chúa, xin nàng đó, thân thể ta rất nhanh khỏe lại, không cần uống thuốc này đâu.
"
"Chỉ cần uống một ngày nữa thôi, ngày mai là đại hôn của Vương huynh ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn được người nâng đi?"
"Không cần bọn họ nâng đi, ta có thể xuống giường, có thể bước đi, không sao cả.
"
Lúc này Ôn Thế Chiêu tuy đã ngồi dậy nhưng vẫn nắm chặt tay áo Tiêu Thiều Quân, nổi lên tính tình tiểu hài tử.
Người này mặt mày hiện ra một tia âm nhu, lộ ra hết vẻ nữ nhi, nếu bị người ngoài nhìn thấy không chừng sẽ nổi lên một phen sóng gió.
Tiêu Thiều Quân bất đắc dĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tứ hoàng tử, ngươi bị thương đến như vậy là bởi vì chịu thay ta, qua ngày mai ta phải trở về Tiêu Quốc, ngươi không chịu uống thuốc ta đi rồi cũng không an lòng.
"
Ôn Thế Chiêu nghe vậy, run lên nửa ngày mới hỏi: "Trở về Tiêu Quốc, nàng khi nào đi?"
"Ngày mai.
"
"Sao lại nhanh như vậy?"
"Ta vốn là vì đưa đội ngũ hòa thân mà đến đây, đại hôn đã xong tự nhiên không có lý do gì phải ở lại.
"
"Không thể ở thêm mấy ngày nữa sao?"
Tiêu Thiều Quân nhìn nàng: "Không thể.
"
Ngữ khí vừa kiên định vừa thật lòng, Ôn Thế Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng, yết hầu như nghẹn thứ gì, trúc trắc khó chịu, cúi thấp đầu không nhìn tới đôi mắt ôn nhu nhưng xa cách của Tiêu Thiều Quân.
"Giúp ta đem thuốc lại đây, đa tạ.
"
Tiêu Thiều Quân nâng bát sứ đưa cho Ôn Thế Chiêu, lại cầm đ ĩa mứt hoa quả trong tay, nhạt thanh dặn dò: "Vết thương chưa được chạm vào nước, qua mười ngày mới có thể tắm rửa, may mà bị thương ở ngực chứ không phải phần lưng khó nhìn thấy, nếu sợ người ngoài biết được thân phận thì ngươi tự mình thay thuốc cũng được, nhưng mà tốt nhất vẫn nên để người biết được thân phận của ngươi giúp thay thuốc, tránh ngươi không cẩn thận lại đụng vào vết thương.
"
Ôn Thế Chiêu vừa uống thuốc vừa ăn mứt hoa quả Tiêu Thiều Quân đưa tới, yên lặng không lên tiếng, lần đầu tiên nàng nghe Tiêu Thiều Quân nói nhiều lời như vậy.
Nhưng chỉ có mấy lời dặn dò như vậy, tâm Ôn Thế Chiêu có chút khó chịu, uống xong thuốc, ăn xong mứt hoa quả, mùi vị trong miệng đặc biệt cay đắng.
Tiêu Thiều Quân tiếp nhận bát trống không, đang muốn từ mép giường đứng dậy, tay áo lại bị nắm lấy, nghe được người sau lưng khẽ gọi nàng: "Thiều Quân.
"
"Hả?"
Tiêu Thiều Quân quay đầu: "Làm sao?"
Ôn Thế Chiêu nhìn vào cặp mắt lãnh đạm kia, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho nàng biết, biết được thân phận của ta chỉ có một mình nàng.
"
"Chỉ có một mình ta?"
Tiêu Thiều Quân ngẩn người nhìn nàng: "Bí mật liên quan tới tính mạng của ngươi, ngươi sao phải nói cho ta, ta là Tiêu Công chúa, ngươi không sợ ta tiết lộ ra ngoài?"
"Ta tin tưởng nàng, cũng không muốn lừa dối nàng.
"
Người này từng câu từng chữ mạnh mẽ tiến vào đáy lòng Tiêu Thiều Quân, nàng bình tĩnh mà nhìn, không biết tình cảm từ đâu đến, đón lấy ánh mắt nhu tình như nước kia, bên môi phóng ra nụ cười.
Nhưng vậy thì sao, chưa nói tới việc thân phận.
Hiện nay thiên hạ chia ba phần, tam quốc đối với nhau như nước với lửa, các nàng một người là Tiêu Quốc Công chúa, một người là Ôn Quốc Hoàng tử, việc hôn nhân đại sự sao các nàng có thể tùy ý làm chủ.
Quân vương mỗi nước đều có dã tâm bừng bừng, lấy việc chiếm đoạt liệt quốc làm ý chí, lấy việc thống nhất thiên hạ làm ý nguyện, lấy việc làm chủ Trung Nguyên làm vinh quang, hai người các nàng ở trong ván cờ xưng bá thiên hạ này chỉ là quân cờ nhỏ bé không đáng chú ý, tất cả đều là thân bất do kỷ.
Thân sinh ra ở đế vương gia, rất nhiều chuyện cho dù không nói cũng tự nhau hiểu ngầm ý.
Tiêu Thiều Quân không để ý lời kia của Ôn Thế Chiêu, chỉ rút tay áo về, bình tĩnh nói: "Ngươi trước tiên rửa mặt đi, ta gọi người bưng cơm canh lại đây.
"
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nàng đi hồi lâu cũng chưa thấy quay lại.
Rửa mặt xong, ăn qua cơm canh, Ôn Thế Chiêu không để cung nữ đỡ, nàng từ trên giường tự đứng dậy, di chuyển ra ngoài cửa điện, giương mắt nhìn lên ánh mặt trời, một mình ngồi ở trên bậc thềm.
Mặt trời mọc ở hướng Đông, nắng sớm rực rỡ.
Thời khắc này vô cùng tốt đẹp, Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu, nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng ấm áp buổi sáng sớm.
Bên cạnh một cây hoa lê, thân ảnh gầy gò biến mất.
Tiêu Thiều Quân đáy mắt bình tĩnh, yên lặng mà nhìn kỹ Ôn Thế Chiêu ngồi dưới ánh mặt trời, sáng sớm gió thổi qua, thổi đến